Trang chủ

Trò Chơi Chết Chóc

Chương 117


Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas


Hai người bèn trở về nhà bà Lý, nhờ bà tìm một bộ đồ cũ cho Phong Đình thay.


Trên đường trở về họ cũng đã kể cho một người dân đi ngang qua chuyện vớt được xác trong giếng, để anh ta tự đi gọi mọi người tới.


Dư Tô xử lý vết thương xong, lại nghe Phong Đình thuật lại chi tiết nhiệm vụ. Sau khi bàn nhau đi thực hiện nhiệm vụ tiếp theo thì đã có một người chơi tìm tới cửa.


Đây là người chơi để râu quai nón tên La Hổ, anh ta chạy đến nhà bà Lý, thấy Phong Đình và Dư Tô ngoài sân bèn thét lớn: "Này, có chuyện lớn rồi! Có người chơi chết!"


Dư Tô sửng sốt, nhiệm vụ vừa mới bắt đầu chưa được nổi nửa ngày mà đã có người chết?


La Hổ trỏ về hướng phải đường, lớn tiếng: "Mau đi thôi, người chết là Lục Đinh, xác anh ta ở dinh thự nhà họ Vương."


Lục Đinh?


Hồi tưởng lại gương mặt kẻ này. Đó chính là người chơi mang vẻ ngoài dữ tợn, sau khi thông báo luật anh ta còn hỏi nếu giết người chơi nắm giữ manh mối thì manh mối này sẽ biến mất hay có thể bị cướp đi.


Phong Đình đứng dậy, tiện kéo theo cả Dư Tô rồi hạ giọng: "Đi thôi, tới đó xem tình hình."


Lúc hai người rời nhà bà Lý, La Hổ đã đi trước rồi. Hai người vội đuổi theo hỏi: "Có chuyện gì vậy, nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu mà sao anh ta đã chết?"


La Hổ lắc đầu, nói: "Hiện tôi vẫn chưa biết, người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là Lâm Khôn, anh ta bảo vừa vào dinh thự nhà họ Vương đã thấy xác Lục Đinh rồi."


Khi bọn họ tới nơi, những người chơi khác đều đã tập trung đông đủ.


Xác Lục Đinh nằm chính giữa nền đất ngoài sân, da thịt tím đen, nhưng các người chơi kiểm tra xong vẫn không phát hiện ra vết thương nào trên người anh ta.


"Rất có thể anh ta đã không hoàn thành được nhiệm vụ." Phương Mẫn thở dài, như có vẻ thương xót cho cái chết của Lục Đinh.


Đồng đội của Phương Mẫn là Ngải Tiêu đứng chếch sau lưng cô ta, vẫn giữ nụ cười tươi tỉnh khiến người khác không khỏi liếc nhìn.


Hiện giờ đã có người chết, tất cả mọi người đều đang tập trung trước thi thể, nụ cười của anh ta lại trở nên gai mắt tới lạ.


Dư Tô liếc qua tất cả các người chơi. Phương Mẫn và người phát hiện ra cái xác là Lâm Khôn đều đang bị thương nhẹ, những người chơi khác hoàn toàn không có thương tích, nhưng có vẻ đều vừa hoàn thành nhiệm vụ xong, có người đầu bù tóc rối, có người quần áo lấm bẩn.


"Khi nãy có ai để ý thấy anh ta đã nhận nhiệm vụ gì không?" La Hổ hỏi.


Lâm Khôn lắc đầu, nói: "Lúc nãy tôi thấy anh ta rẽ vào con đường phía trước, còn về phần đã gặp ai, nhận nhiệm vụ gì, e là chỉ mình anh ta biết thôi."?


"Mọi người đã nhìn thấy NPC giữ năm tấm thẻ chưa?" Phương Mẫn nói: "Tôi nghi là anh ta đã nhận nhiệm vụ này."


La Hổ bật cười: "Chắc anh ta cũng không ngu ngốc tới vậy đâu?"


Phương Mẫn lắc đầu: "Cũng chưa chắc, lúc nào chẳng có kẻ tham lam muốn hốt một mẻ lớn. Lúc vừa công bố nhiệm vụ anh ta cũng lộ ý muốn giết người đoạt manh mối, kiểu người như anh ta không ngu thì cũng là loại tự tin thái quá. Có thể anh ta cảm thấy mình rất giỏi, rất có bản lĩnh chăng?"


"Người thì cũng đã chết rồi, nói nữa cũng chẳng có ích gì." Lâm Khôn lên tiếng: "Chúng ta phải bàn về các nhiệm vụ thu thập thẻ về sau đã. Mấy nhiệm vụ đáng hai, ba tấm thẻ thì không nói, mọi người cứ tự mặc sức làm. Quan trọng là phải xử lý nhiệm vụ năm thẻ sao đây."


Những người chơi khác đều không lên tiếng, im lặng mất một lúc Phương Mẫn mới mở lời: "Hoặc là tự thân ai nấy lo, có năng lực thì làm; hoặc là mọi người cùng hợp tác, kẻ nào chết thì do kẻ đó xui xẻo."


La Hổ vuốt râu, cau mày nói: "Có tổng cộng năm tấm thẻ, nếu mọi người cùng hợp tác thì phải chia phần thưởng thế nào? Dù chỉ có năm người tham gia thôi thì mỗi người cũng được vỏn vẹn một tấm thẻ, vì một tấm thẻ thôi mà phải mạo hiểm lao vào nhiệm vụ có độ khó cao gấp năm lần, e là không ai ngốc đến vậy đâu."


"Ngốc ư?" Ngải Tiêu cười ha ha: "Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thu thập thẻ, không chỉ có mỗi kẻ có số thẻ thấp nhất phải chết đâu... mà tất cả đều phải chơi lại từ đầu. Vậy nên không làm nhiệm vụ này mới là ngốc."


La Hổ hừ lạnh: "Tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, dù sao thì tôi cũng không làm. Tôi đi trước đây."


Dư Tô và Phong Đình đưa mắt nhìn nhau, rời khỏi dinh thự nhà họ Vương theo La Hổ.


Nếu việc hợp tác tạm thời không được hưởng ứng thì điều bọn họ cần làm bây giờ là cố sức thu thập càng nhiều thẻ càng tốt.


Chỉ cần nắm một lượng thẻ lớn, thì tự nhiên kẻ ít thẻ trong tay nhất sẽ phải tiếp nhận nhiệm vụ có độ khó cao này.


Dù sao thì chỉ cần quá thời gian quy định, dù 53 tấm thẻ có được thu thập đủ hay không thì kẻ nắm ít thẻ nhất cũng vẫn phải chết. Vào tình thế ấy kẻ này đương nhiên phải nhận nhiệm vụ thử vận may.


Sau khi rời khỏi dinh thự nhà họ Vương, Phong Đình nhận thêm một nhiệm vụ ba thẻ, cả hai chia nhau ra hành động, tự làm nhiệm vụ của mình.


Nhiệm vụ của Dư Tô là nhổ cỏ dại, ban đầu hết sức bình thường, nhưng sau vài phút tình cảnh lại dần thay đổi.


Sau khi Dư Tô tiến về phía trước vài bước, những ngọn cỏ bị cô nhổ bỏ phía sau lại tiếp tục mọc lên. Đám "cỏ" nhô lên này có cái là tay, có cái là chân người, thậm chí còn có cả mớ tóc dài như rong biển.


Thứ cỏ mà thực chất Dư Tô phải nhổ lại chính là đám thi thể này. Lúc cô dùng cuốc đào đống tứ chi lên còn bị tóc lao vào thít cổ họng.


Cổ thì bị tóc siết, hai chân lại bị những cái tay mọc lên từ đất túm chặt, khiến cô chỉ có thể đứng im không nhúc nhích nổi.


Nguy hiểm hơn là đến dao cũng không cắt được mớ tóc này, mà nó cứ càng lúc càng siết chặt cổ cô hơn.


Cũng may đám tóc chỉ thít lấy cổ chứ không kéo Dư Tô xuống lòng đất, nên cô đã dùng cuốc đào thẳng phần đất dưới đám tóc lên.


Khoảnh khắc miếng da đầu dưới đám đất bị Dư Tô đào lên, mái tóc đen nhánh óng ả cũng tức khắc khô vàng lại, buông cổ Dư Tô ra.


Ngoài ra thì về sau Dư Tô còn gặp thêm một lần nguy hiểm nữa, đám tóc mọc từ đất chợt chia làm hai phần, một phần cuốn lấy tay cô, một phần tiếp tục thít lấy cổ, lại có thêm cả mấy cánh tay mọc từ đất lên phối hợp cùng, khiến Dư Tô không đủ sức mà ứng phó, đến trốn cũng không được, cuối cùng chỉ có thể dùng cánh tay trái không bị trói giữ để đào đất.


Sau đó, Dư Tô tìm được một cái gậy gỗ dài, cô định đào đống tóc lên từ xa, nhưng chỉ cần cây gậy vươn đến phạm vi mái tóc có thể tấn công được là nó sẽ lập tức cuốn chặt lấy cây gậy, thế là Dư Tô đành bỏ cuộc.


Dù biết những mớ tóc dưới đất là nguy hiểm nhất nhưng Dư Tô vẫn không thể không lại gần. Chỉ là ngoài sân lại có quá nhiều tóc, tổng cộng phải tới tám cuộn.


Vì lần nào mớ tóc cũng sẽ lao vào thít cổ, khiến Dư Tô cực kỳ khó chịu nên cứ mỗi lúc đào xong cô lại phải nghỉ ngơi một lát. Tốn kha khá thời gian mới hoàn thành xong nhiệm vụ, sau khi nhận được thông báo hoàn thành, cổ Dư Tô đã đau như muốn gãy đôi, đầu thì quay mòng mòng.


May là giờ cũng đã là trưa, cô bèn về nhà bà Lý, định bụng ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc rồi lại nhận nhiệm vụ mới.


Lúc Dư Tô tới nơi, Phong Đình cũng đã về rồi, anh đang tất bật nhóm lửa nấu cơm trong bếp.


Bà Lý vừa thấy Dư Tô đã khen ngay: "Cô bé, cháu chọn chồng giỏi thật đấy. Cậu trai này siêng năng chịu khó lắm."


"..." Dư Tô ho khan, khàn khàn cất giọng: "Cháu về phòng nghỉ một lát đã ạ."


Nói một câu thôi mà họng đã đau rát, cô thật sự không còn sức để nói chuyện với bà Lý.


Giây lát sau Dư Tô nghe có tiếng gõ cửa phòng, bèn ngẩng đầu liếc ra ngoài, hừ một tiếng.


Cửa phòng được mở sẵn, Phong Đình đứng ngoài, thu tay về hỏi: "Cổ họng cô sao vậy? Nhiệm vụ khó lắm à?"


Dư Tô đáp ngắn gọn: "Bị tóc siết."


"Thế thì đừng nói chuyện nữa." Phong Đình nói xong bèn quay người bỏ đi.


Dư Tô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, thầm nghĩ cái người này còn không biết đường nói vài ba câu quan tâm, bảo sao không thấy có cô nào thèm theo đuổi!


Vừa nghĩ tới đây ngoài cửa đã vọng lại tiếng bước chân, Dư Tô thoáng quay đầu, thấy Phong Đình bưng một cái bát tiến lại giường.


Anh đặt bát lên tủ đầu giường, nói: "Uống chút nước ấm là sẽ dễ chịu hơn, cô uống mấy ngụm rồi ngủ đi."


Dư Tô chột dạ chống tay bò dậy. Phong Đình đỡ cô rồi cầm bát, nói: "Nếu đến chiều mà vẫn không khỏe lại thì đừng đi nữa."


Dư Tô uống mấy ngụm nước ấm, họng cũng dễ chịu hơn phần nào: "Phải đi thu thập thẻ chứ."


Phong Đình quay đầu đặt bát xuống, nói: "Không sao, tôi chia cho cô là được."


Dư Tô: "... Sếp, tôi có lỗi với anh!"


"Sao cơ?" Phong Đình mơ màng.


"Không có gì," Dư Tô ho khan, khẽ xoa cổ: "tôi vẫn ổn, vẫn tự làm nhiệm vụ được."


Phong Đình gật đầu, nói: "Cô nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tôi lấy cơm cho cô."


Sau khi Phong Đình rời đi, Dư Tô nằm trên giường sám hối vì hành động oán trách khi nãy, rồi lại mơ màng thiếp đi từ lúc nào không hay.


Nhiệm vụ nhổ cỏ khi nãy đòi hỏi thể lực. Mà thể lực Dư Tô lại không được tốt cho lắm, xong xuôi thì cũng đã kiệt sức rã rời, lại còn bị siết cổ không biết bao nhiêu lần khiến não thiếu oxy, quay cuồng chóng mặt. Vì vậy mà Dư Tô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng lại không mấy yên giấc.


Trong mơ cô gặp một con ma đang bóp cổ mình, Dư Tô liên tục giãy dụa, rồi lại đột nhiên thấy có một quả trứng rán phi "bốp" vào mặt con ma.


Dư Tô tỉnh giấc, đúng thật ngửi thấy mùi trứng rán. Cô quay đầu nhìn, thấy trên tủ đầu giường có hai cái bát được đậy kín, mùi trứng rán tỏa thơm ngào ngạt.


Một bát là cháo đặc, một bát là trứng rán hành, rất nhiều hành.


Trước đó, khi mới về Dư Tô thấy bà Lý đang thái ớt xanh, nấu cơm trắng, vậy nên... bát cháo và món trứng rán này là làm riêng cho Dư Tô.



Bình luận