Trò Chơi Chết Chóc
Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 1: Trò chơi chết chóc
- Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
- Chương 3: Mở cửa
- Chương 4: Manh mối
- Chương 5: Phải có não
- Chương 6: Không phải vô tội
- Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 8: Vẫn luôn ở đây
- Chương 9: Dao găm Kim Cập
- Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]
- Chương 11: Trò chơi bắt đầu
- Chương 12: Lợi dụng quy tắc
- Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 14: Cuốn nhật ký
- Chương 15: Ú òa
- Chương 16: Thăm dò
- Chương 17: Hợp tác vui vẻ
- Chương 18: Mồi nhử
- Chương 19: Thu hẹp phạm vi
- Chương 20: Mở khóa quyền giết người
- Chương 21: Hung khí và bức hình
- Chương 22
- Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
- Chương 24: Người bị nhốt
- Chương 25: Đường rời thôn
- Chương 26: Lại có người chết
- Chương 27: Bốn người chết
- Chương 28: Đêm thứ ba
- Chương 29: Giải cứu
- Chương 30: Trở lại
- Chương 31: Xâu xé
- Chương 32: Viếng mộ
- Chương 33: Mục tiêu là cậu
- Chương 34: Người chết giữa ban ngày
- Chương 35: Tha thứ
- Chương 36: Hình như cũng không xấu lắm
- Chương 37: Chạy nhanh lên
- Chương 38: Sống chết
- Chương 39: Nguyên nhân bị chọn
- Chương 40: Đề trắc nghiệm
- Chương 41: Dám giết người
- Chương 42: Nửa đêm rồi tới
- Chương 43: Video trên điện thoại
- Chương 44: Ghép xác
- Chương 45
- Chương 46: Đã có chuyện gì xảy ra
- Chương 47: Đề trắc nghiệm thứ hai
- Chương 48: A hay là B
- Chương 49: Từ hy vọng đến tuyệt vọng
- Chương 50: Đêm chết chóc
- Chương 51
- Chương 52: Đề bài mới
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Màn chơi thứ mười bốn - Hết
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Dư Tô và cô gái tóc ngắn cùng ở chung trong căn phòng bên phải dưới tầng một. Trong phòng kê một chiếc giường đôi bằng gỗ, được thiết kế theo kiểu cũ. Giường cũng đã cũ kỹ có tuổi, nằm trên hơi cựa mình một chút là đã nghe tiếng kẽo kẹt, Dư Tô thấy vậy bèn ôm chăn đệm nằm luôn dưới đất.
Ngủ say tới nửa đêm, có âm thanh nhè nhẹ vang lên khiến Dư Tô tỉnh giấc.
Chắc là cô gái tóc ngắn trở mình trên giường?
Ánh trăng mờ ảo rọi từ ngoài cửa sổ vào, khiến cả căn phòng khoác lên vẻ mơ hồ nhạt nhòa.
Dư Tô chợt thấy buồn đi vệ sinh, toan mở mắt, nhưng vừa mới nhìn rõ cảnh vật trước mặt, cô đã ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.
Lúc này Dư Tô đang nằm nghiêng trên nền đất, đối mặt với tủ quần áo kê sát tường.
Khi nãy cô mượn ánh trăng mà nhìn thấy được cửa tủ quần áo vốn phải khép chặt giờ lại đang từ từ mở ra!
Có thứ gì đó... đang từ bên trong đẩy cửa bước ra ngoài?
Dư Tô nhắm mắt, cố bình tĩnh lại, sau đó mới chầm chậm hé mắt nhìn phía đối diện.
Trên cánh tủ là một bàn tay trắng toát đang thò ra!
Cánh tay không mấy lớn, có lẽ là tay trẻ con, tử cổ tay trở xuống vẫn giấu trong tối, ngoại trừ cánh tay trắng bệch nọ Dư Tô không nhìn ra bất cứ thứ gì khác.
Nhưng cô không thấy nó, không có nghĩa là nó cũng không thấy cô.
Hồn ma kia liệu có phải đang nấp trong bóng tối, đưa mắt nhìn chằm chằm cô không?
Lông tơ trên người Dư Tô dựng ngược, cô không dám nghĩ tiếp nữa, quyết định nhắm chặt mắt, thở chậm lại, giả vờ đang ngủ say.
Nhưng dường như nhịp tim Dư Tô không mấy ổn định, cô chỉ có thể thầm hy vọng "nó" không để ý thấy.
Cơn buồn ngủ của Dư Tô sớm tiêu tan hết, cô dồn hết lực chú ý cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Cho đến tận khi thân thể Dư Tô đã vì giữ nguyên tư thế trong thời gian dài mà tê dại cả người, cô mới có thể cảm thấy yên tâm đôi chút.
Lâu như vậy vẫn chưa ra tay, vậy hẳn nó cũng không định làm gì.
Cô vẫn không dám mở mắt nhìn, chỉ giả vờ ngủ say trở mình, nằm ngửa trên sàn.
Lúc này, phía bên giường gỗ bỗng chợt phát ra tiếng cót két nhè nhẹ.
Cô gái tóc ngắn trên giường mơ mơ màng màng ngồi dậy, vừa cố mở đôi mắt cay xè vừa thò chân xuống giường xỏ giày, đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh.
Nhưng vào giây phút đôi chân vừa thả xuống bên mép giường, cô gái tóc ngắn chợt sững người lại, hoảng hốt thét lên một tiếng.
Cô gái gào lên một tiếng "A" thật lớn, đến mức Dư Tô cũng đứng tim.
Cô gái tóc ngắn hét to đến vậy hẳn là đã nhìn thấy thứ trốn trong tủ, Dư Tô không dám tiếp tục vờ ngủ nữa, lập tức mở bừng mắt.
Đến lúc nhìn rõ cảnh vật trước mặt, tim Dư Tô thắt lại vì ghê sợ. Bên cạnh chỗ cô nằm lúc này, có một dáng người nho nhỏ đang ngồi xổm.
Nhìn tư thế, có lẽ nó đã ngồi đây nhìn cô một lúc rất lâu rồi.
Nếu khi nãy Dư Tô không giữ được bình tĩnh mà mở mắt thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cái bóng nhỏ kia nghiêng đầu, rồi chỉ trong tích tắc sau đã biến mất.
Dư Tô nghe tim mình "thình thịch" đập, tập trung hết sức nhìn cho rõ mọi ngóc ngách phòng, chỉ sợ cái bóng nhỏ bé kia sẽ lại đột nhiên từ góc nào chui ra.
Nhưng đợi một lúc sau, Dư Tô vẫn không thấy nó quay lại.
Có vẻ giờ mọi chuyện đã tạm yên ổn, cô gái tóc ngắn giờ mới luống cuống trèo xuống giường xỏ giày, bước lại gần Dư Tô: "Tôi vừa tỉnh dậy đã thấy nó ngồi đó nhìn cô, làm tôi sợ chết khiếp!"
Cô ta vốn cũng không phải kẻ nhát gan, lại là người chơi có kha khá kinh nghiệm, chuyện lúc nãy đáng ra không thể dọa được cô ta. Nhưng ban nãy mới tỉnh giấc còn đang mơ màng, không kịp đề phòng mà gặp phải một màn kinh dị như vậy khiến cô ta không kìm chế nổi mà thét lên thành tiếng.
Người thực sự bị dọa phải là Dư Tô, dù sao cô cũng là người bị quỷ nhìn chằm chằm một lúc lâu, thậm chí cô còn biết nó bắt đầu ngồi đó nhìn từ lúc nào, nhìn trong bao lâu.
Hai người lúc này đều đã hoàn toàn tỉnh ngủ, đánh bạn cùng nhau tới nhà vệ sinh, sau đó thương lượng luân phiên gác ngủ hai tiếng.
Tuy rằng ở thế giới trò chơi, điện thoại di động đã bị vô hiệu hầu hết tính năng nhưng ít ra vẫn còn dùng để xem đồng hồ được.
Cứ vậy cho đến sáu rưỡi sáng hôm sau, tám người chơi đều lần lượt tỉnh giấc rời giường.
Dịch Thư- người ngủ ở căn phòng bên trái dưới tầng một là người đầu tiên tới phòng Dư Tô hỏi thăm tình hình, tối qua anh ta đã nghe thấy tiếng thét của cô gái tóc ngắn.
Anh ta không đem theo người mới mình phụ trách là cậu học sinh nọ, dù sao mình cũng đang đứng cạnh ranh giới sống chết, sao còn lòng dạ nào để ý tới kẻ khác.
Sau 6h50" sáng, các người chơi lục tục kéo xuống phòng chính tầng một, không hẹn mà cùng ngồi đúng vị trí trò chơi sắp xếp lúc ban đầu.
Đồng hồ vừa điểm tới số bảy, tiếng nhạc chói tai lại tiếp tục vang lên.
"Đã tới giờ bỏ phiếu, mọi người phải nhớ chọn cẩn thận nhé. Sau khi đồng hồ đếm ngược trở về số không chỉ cần chỉ tay vào kẻ mình nghi ngờ là hung thủ là được~"
"Bắt đầu đếm ngược. Mười, chín,..."
Ánh mắt tất cả người chơi trong phòng đều rơi xuống Nghiêm Tĩnh.
Nghiêm Tĩnh cũng không bình tĩnh được như hôm qua. Dù anh ta đã cố gắng che giấu thật kỹ nhưng vẻ căng thẳng lo lắng vẫn hiện rõ trên gương mặt.
Anh ta lo không phải vì bị mọi người bỏ phiếu, mà sợ màn lựa chọn người chết ngẫu nhiên sau khi bầu chọn kết thúc.
Dù hôm qua Nghiêm Tĩnh đã cố hết sức giảm nguy cơ tử vong của mình xuống, nhưng anh ta vẫn có xác suất 1/4 bị lựa chọn.
Cậu nam sinh cao cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, đầy vẻ sợ hãi, dưới quầng mắt cậu ta còn thâm sì hai vệt, so với vẻ háo hứng phấn khích hôm qua tựa như hai người khác nhau.
Người phụ nữ trung niên giàu có cũng vô cùng căng thẳng, không ngừng siết chặt lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út, như thể đang mong chiếc nhẫn ấy sẽ giúp bà ta tai qua nạn khỏi.
Cậu thanh niên cạnh bà ta vẫn đang trừng trừng nhìn Nghiêm Tĩnh đầy thù hận như muốn tỏ rõ ý "Nếu mày không bị bầu phiếu chết thì tao cũng sẽ tự tay giết mày".
Sau mười giây đếm ngược ngắn ngủi, chỉ trừ mình bản thân Nghiêm Tĩnh, còn lại tất cả bảy người chơi đều đồng loạt chỉ tay về phía anh ta.
"Kính cong, chúc mừng các bạn, các bạn chọn... sai rồi! Hi hi hi, đừng buồn nhé, cơ hội còn nhiều mà! Tiếp theo chúng ta cùng chọn ra người chơi may mắn nhất, người chơi được chọn sẽ được nhận một phần quà chết chóc thiệt lớn ~"
Cậu thanh niên nhìn chằm chằm Nghiêm Tĩnh, lạnh lùng nói: "Người như mày mà sống chỉ tổ hại chết mọi người, tao rất hy vọng người bị chọn chính là mày."
Anh ta vừa dứt lời, tiếng trẻ con háo hức vui mừng đã vang lên: "Tinh tinh tinh, mình đã chọn ra người chơi may mắn rồi! Phần quà đã được đưa tới rồi đây, nhớ phải ký nhận đấy nhé!"
Chỉ một giây sau, trên mặt bàn đột nhiên xuất hiện một hộp quà màu đen.
Mà hộp quà này lại được bày ngay trước mặt Nghiêm Tĩnh.
Hộp quà được buộc lại cẩn thận bằng một dải nơ lụa. Dải nơ này cũng ngay lập tức tự chầm chậm tháo nút, tuột ra, không cần ai phải đụng tay vào.
Tất cả tám người chơi trong phòng đều hiểu, chờ tới khi dải ruy băng được tháo hết, hộp quà được mở ra, vòng chơi đầu tiên sẽ chính thức kết thúc.
Nghiêm Tĩnh sửng sốt mất một giây rồi đột nhiên sợ hãi đứng bật dậy, lùi nhanh về phía sau, chiếc ghế sau lưng anh ta phát ra âm thanh va chạm với sàn nhà nghe vô cùng chói tai.
Gương mặt Nghiêm Tĩnh thoáng chốc đã cắt không còn giọt máu, tới cả đôi môi cũng trở nên tái nhợt.
Sau hai giây, ánh mắt anh ta chợt trở nên sắc lẹm mà bắn về phía cậu thanh niên: "Là mày, mày chính là hung thủ! Mày bảo tao phải chết, giờ đúng thật là tao bị chọn, rõ ràng mày xui con quỷ kia chọn tao!"
Dải nơ lụa cuối cùng cũng đã được tháo ra, rơi lả tả xuống trên mặt bàn.
Nghiêm Tĩnh thét lên một tiếng như không cam lòng, quay đầu chạy thục mạng về phía cửa ra vào. Rõ ràng lúc này cửa vẫn còn đang mở toang, nhưng khi Nghiêm Tĩnh chạy lại gần thì như va phải một tấm thủy tinh khổng lồ, "bộp" một tiếng, chặn lại lối thoát duy nhất của anh ta.
Cùng lúc đó, chiếc hộp đen trên bàn đã mở tung.
Một làn khói đen mỏng manh bắt đầu chầm chậm thò mình ra từ nắp hộp, hệt như một con rắn độc đen sì đang uốn mình một vòng trên không trung, sau đó chợt lao thật nhanh như một mũi tên về phía Nghiêm Tĩnh.
Vừa chạm vào cơ thế anh ta, làn khói đen bỗng chợt tan biến. Ngay sau đó, Nghiêm Tĩnh ngã vật trên sàn, vừa quằn quại lăn lộn vừa kêu gào thảm thiết không ngừng.
Tiếng kêu thét thê thảm khiến tim những người chơi khác cũng phải run rẩy, Nghiêm Tĩnh lúc thì rúm ró co quắp lại ôm chặt lấy bụng mình, lúc thì vặn cổ cong lưng giãy giụa, lăn lộn liên tục trên mặt đất, cũng không biết đã đụng phải đồ đạc trong nhà bao nhiêu lần.
Dư Tô nhìn anh ta, chợt nghĩ đến con giun vùi mình trong lớp bùn bị người ta đào ra đùa giỡn.
Vài phút sau, cuối cùng chuỗi vật lộn và tiếng kêu thét của anh ta cũng dần yếu ớt đi, cứ thế cho đến tận khi Nghiêm Tĩnh không còn cử động được nữa.
Kỳ lạ ở chỗ, Nghiêm Tĩnh trước khi chết đã chịu nỗi đau đớn khổ sở khổng lồ, nhưng thi thể của anh ta lại lành lặn nguyên vẹn không có lấy một vết thương.
Sau mười mấy phút giày vò bởi tiếng la hét thảm thiết, gian nhà chính bỗng lại im lặng trở lại, khiến Dư Tô cảm thấy bầu không khí dường như càng bí bách nặng nề.
Có lẽ là do cái chết của Nghiêm Tĩnh không có máu me bầy hầy nên đám người chơi khá bình tĩnh, tới hai người mới cũng không quá sợ hãi.
Nhưng dù vậy cũng không ai dám mở miệng nói câu nào, tất cả các người chơi ngồi nguyên tại vị trí của mình, im lặng nhìn chằm chằm thi thể Nghiêm Tĩnh.
Một lúc lâu sau, quý bà giàu có mới khẽ ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng kỳ quái: "Người thì cũng đã chết rồi, giờ chúng ta nên bàn xem tiếp theo phải làm thế nào. Tôi cảm thấy câu nói của anh ta trước khi chết..."
Bà ta liếc mắt nhìn cậu thanh niên, có chút ngần ngại không dám nói mà cười: "Tần Niên, cậu đừng trách tôi, mặc dù cậu là người hỗ trợ tôi trong màn chơi này nhưng tôi cũng không thể không nói... Chuyện vừa này không phải là hơi trùng hợp quá sao, cậu thấy thế nào?"
Cậu thanh niên tên Tần Niên liếc thi thể lạnh ngắt trên nền đất, lạnh lùng nói: "Nếu tôi thực sự là hung thủ thì đã giết người theo cách khác, làm sao có thể ngang nhiên ra tay như vậy? Các người tưởng nhiệm vụ lần này là biếu không cho mấy người à?"
Người phụ nữ cười gượng gạo một tiếng, nói: "Cậu đừng nóng, tôi chỉ đặt giả thiết thôi. Phải có người đặt vấn đề trước thì mọi người mới không âm thầm hoài nghi nhau chứ, không phải sao?"
Tần Niên nhún vai, không đáp lời bà ta.
Người phụ nữ trung niên lại chuyển đề tài: "Vậy giờ chúng ta không nói tới vấn đề này nữa, có một chuyện quan trọng cần tất cả mọi người thảo luận ngay."
Cậu nhóc con đặt hai khuỷu tay trên bàn, chống tay lên cằm, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ nhướn mày: "Mọi người không thấy đói hả? Không ai phát hiện ra ở đây không có thức ăn sao? Một hai ngày còn không sao, nhưng nếu chúng ta cứ loay hoay không tìm ra hung thủ chẳng phải sẽ chết đói ở đây sao?"
"À, chuyện này..." Dịch Thư cười "Không thể giải quyết được, cách duy nhất bây giờ là... Thôi bỏ đi, tôi không nói nữa."
Cậu học sinh tránh được một kiếp, hiện giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nghe vậy bèn hỏi: "Là gì vậy? Ăn thịt người chết hả?"
Trước đây cậu ta từng xem tiểu thuyết thể loại sinh tồn, nhân vật trong sách đều ăn thịt bạn bè đồng đội mình mà sống.
Dịch Thư liếc mắt nhìn cậu ta, lắc đầu: "Trong tình cảnh mỗi lần bỏ phiếu đều có một người phải chết thế này, ta phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hoặc cũng có thể... động thủ giết người."
____________________________________
Từ giờ Chủ Nhật sẽ có thêm một chương nhé mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
- Chương 1: Trò chơi chết chóc
- Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
- Chương 3: Mở cửa
- Chương 4: Manh mối
- Chương 5: Phải có não
- Chương 6: Không phải vô tội
- Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 8: Vẫn luôn ở đây
- Chương 9: Dao găm Kim Cập
- Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]
- Chương 11: Trò chơi bắt đầu
- Chương 12: Lợi dụng quy tắc
- Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 14: Cuốn nhật ký
- Chương 15: Ú òa
- Chương 16: Thăm dò
- Chương 17: Hợp tác vui vẻ
- Chương 18: Mồi nhử
- Chương 19: Thu hẹp phạm vi
- Chương 20: Mở khóa quyền giết người
- Chương 21: Hung khí và bức hình
- Chương 22
- Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
- Chương 24: Người bị nhốt
- Chương 25: Đường rời thôn
- Chương 26: Lại có người chết
- Chương 27: Bốn người chết
- Chương 28: Đêm thứ ba
- Chương 29: Giải cứu
- Chương 30: Trở lại
- Chương 31: Xâu xé
- Chương 32: Viếng mộ
- Chương 33: Mục tiêu là cậu
- Chương 34: Người chết giữa ban ngày
- Chương 35: Tha thứ
- Chương 36: Hình như cũng không xấu lắm
- Chương 37: Chạy nhanh lên
- Chương 38: Sống chết
- Chương 39: Nguyên nhân bị chọn
- Chương 40: Đề trắc nghiệm
- Chương 41: Dám giết người
- Chương 42: Nửa đêm rồi tới
- Chương 43: Video trên điện thoại
- Chương 44: Ghép xác
- Chương 45
- Chương 46: Đã có chuyện gì xảy ra
- Chương 47: Đề trắc nghiệm thứ hai
- Chương 48: A hay là B
- Chương 49: Từ hy vọng đến tuyệt vọng
- Chương 50: Đêm chết chóc
- Chương 51
- Chương 52: Đề bài mới
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Màn chơi thứ mười bốn - Hết
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên