Trò Chơi Chết Chóc
Chương 116
- Chương 1: Trò chơi chết chóc
- Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
- Chương 3: Mở cửa
- Chương 4: Manh mối
- Chương 5: Phải có não
- Chương 6: Không phải vô tội
- Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 8: Vẫn luôn ở đây
- Chương 9: Dao găm Kim Cập
- Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]
- Chương 11: Trò chơi bắt đầu
- Chương 12: Lợi dụng quy tắc
- Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 14: Cuốn nhật ký
- Chương 15: Ú òa
- Chương 16: Thăm dò
- Chương 17: Hợp tác vui vẻ
- Chương 18: Mồi nhử
- Chương 19: Thu hẹp phạm vi
- Chương 20: Mở khóa quyền giết người
- Chương 21: Hung khí và bức hình
- Chương 22
- Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
- Chương 24: Người bị nhốt
- Chương 25: Đường rời thôn
- Chương 26: Lại có người chết
- Chương 27: Bốn người chết
- Chương 28: Đêm thứ ba
- Chương 29: Giải cứu
- Chương 30: Trở lại
- Chương 31: Xâu xé
- Chương 32: Viếng mộ
- Chương 33: Mục tiêu là cậu
- Chương 34: Người chết giữa ban ngày
- Chương 35: Tha thứ
- Chương 36: Hình như cũng không xấu lắm
- Chương 37: Chạy nhanh lên
- Chương 38: Sống chết
- Chương 39: Nguyên nhân bị chọn
- Chương 40: Đề trắc nghiệm
- Chương 41: Dám giết người
- Chương 42: Nửa đêm rồi tới
- Chương 43: Video trên điện thoại
- Chương 44: Ghép xác
- Chương 45
- Chương 46: Đã có chuyện gì xảy ra
- Chương 47: Đề trắc nghiệm thứ hai
- Chương 48: A hay là B
- Chương 49: Từ hy vọng đến tuyệt vọng
- Chương 50: Đêm chết chóc
- Chương 51
- Chương 52: Đề bài mới
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Màn chơi thứ mười bốn - Hết
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Chiếc đầu nằm trên tay Phong Đình, khuôn miệng đã rữa nát đến mất cả cặp môi còn đang mấp máy, răng lập cập va vào nhau, liên tục phát ra những tiếng động nho nhỏ.
Phong Đình giơ tay, ném cái đầu khỏi giếng như ném một trái bóng rổ.
Mà lúc này mực nước dâng dưới giếng lại tăng nhanh thêm, tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi nước đã lên tới tận cẳng chân Phong Đình.
Phong Đình nhíu mày, rồi đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang tóm lấy mắt cá chân mình.
Lực tóm của bàn tay này mạnh hơn trước rất nhiều, có vẻ mực nước trong giếng cũng tượng trưng cho cả sức mạnh của hồn ma này.
Càng nhiều nước, hồn ma sẽ càng mạnh.
Trừ khi có thể tìm được một người thế chỗ nó, nếu không ma da sẽ không thể rời khỏi nơi mình chết. Vậy nên chỉ cần tìm được xác rồi ném nó ra khỏi giếng là xong.
Phong Đình buộc phải nhân lúc mực nước còn thấp để tìm được toàn bộ cơ thể nó. Về sau, mực nước lên cao, chỉ e sức mạnh của con ma da này sẽ vượt xa anh.
Phong Đình tóm lấy cánh tay đang níu lấy bắp chân mình, kéo mạnh nó từ mặt nước lên.
Vào giây phút cánh tay ma da bị Phong Đình kéo lên, anh chợt nghe thấy có tiếng rẽ nước, bèn né sang một bên theo bản năng. Lúc này anh mới thấy một cặp chân và một cánh tay thối rữa đang bay tới cạnh mình rồi rơi tõm vào nước.
Cánh tay bị Phong Đình túm được đứt đoạn từ bả vai. Giờ phút này nó như một con cá, cứ liên tục giãy giụa quẫy mình muốn bỏ chạy.
Phong Đình bẻ đứt khớp xương nơi cùi chỏ nó rồi ném thẳng ra ngoài, cánh tay rơi xuống đất nghe "phịch" một tiếng.
Màn nước đục ngầu đã dâng đến đầu gối Phong Đình, và vẫn đang tiếp tục tràn lên cao nữa.
Mà giếng nước vốn im lìm không tiếng động lại nghe vọng lên âm thanh "lục bục" như nước bị đun sôi, bắt đầu nổi bọt.
Lại chợt có thứ gì trong nước lao thẳng vào cẳng chân Phong Đình khiến anh thoáng lung lay, không cần nhìn cũng biết đó chính là phần thi thể vừa nổi lên khi nãy.
Giờ Phong Đình đã tìm được một bàn tay, một cánh tay hoàn chỉnh và một cái đầu, vậy những bộ phận còn lại bao gồm thân mình, đôi chân và một cánh tay bị khuyết bàn tay. Vừa hay những bộ phận này lại dính liền với nhau, Phong Đình có thể vớt nó ra một lượt.
Tốc độ nước dâng trong giếng lại tăng lên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã lên đến đầu gối anh, rồi tràn tới đùi.
Tìm được càng nhiều bộ phận, nước sẽ càng dâng nhanh.
Phong Đình lập tức cúi xuống mò mẫm, dò tìm quanh giếng. Chiếc giếng này không mấy lớn, rất nhanh sau đó chân trái anh đã đạp phải thứ gì đó.
Thứ này mau chóng lách mình chạy trốn, Phong Đình vươn tay lần theo rồi tóm được nó ngay tức khắc, nhưng rồi lại tuột tay. Phần thi thể rữa nát lách đi, để lại một nắm thịt thối trên tay Phong Đình.
Phong Đình híp mắt, nhúng tay rửa bằng nước giếng rồi quay mình hướng về phía thang trúc.
Phong Đình bước lên thang, trèo về hướng miệng giếng. Ma da trong nước sẽ không dễ dàng thả cho anh đi, Phong Đình là con mồi chết thay rất khó khăn lắm nó mới bắt được.
Đúng thực, Phong Đình vừa mới trèo được hai bậc, đã có một đám thịt lao ruỳnh vào thang trúc, khiến chiếc thang ngã nghiêng thân xuống.
Phong Đình nhảy xuống, trầm lại mình xuống nước. Có hai thứ đang cuốn chặt lấy đầu gối anh.
Dù rằng không nhìn thấy nhưng Phong Đình cũng biết đó là một cặp chân.
Cặp chân quặp vào nhau, nối liền với phần thân thể tạo thành một vòng tròn khép kín khóa chặt chân Phong Đình lại.
Nước đã dâng quá bụng, ngập đến rốn, mà cặp chân đang quấn lấy chân anh lại chặt đến độ không giống sức người!
Phong Đình cúi đầu liếc nước giếng đục ngầu, chỉ có thể thấy được bóng mình soi trên mặt nước đang dập dềnh.
Phong Đình xếp lại chiếc thang đổ nghiêng, quệt nước trên tay vào áo rồi leo lên từng nấc thang trúc.
Chân anh bị ma da cuốn chặt, không thể bước lên thang được. Nhưng điều này cũng chẳng cản Phong Đình leo lên giếng.
Chỉ cần dùng sức hai tay để nâng cơ thể lên là được, giống như khi tập vòng treo vậy, huống chi dù hai chân Phong Đình bị siết chặt không vùng ra nổi nhưng vẫn có thể đặt trên nấc thang, giúp tiết kiệm cho đôi tay phần nào sức lực.
Mà xác con ma da kia lại chỉ có thể níu lấy anh bằng hai chân và một cánh tay chứ không lôi Phong Đình xuống nước được.
Chỉ là... nhiệm vụ sẽ không đơn giản tới vậy.
Phong Đình không đoán sai. Ngay giây phút cái xác bị anh kéo khỏi mặt nước, nguy hiểm mới bắt đầu.
Nháy mắt ấy, mực nước vốn đang ào ào dâng lên chợt cuồn cuộn, bùng nổ như thác lũ.
Tay trái Phong Đình giữ thang, tay phải túm lấy phần cơ thể rữa nát đã yếu đi rất nhiều do rời khỏi mặt nước, vừa vớt nó lên, anh đã nhìn thấy một cái bóng mới xuất hiện trên mặt nước.
Lúc này thì nước cũng đã dâng tới đầu gối Phong Đình.
Phong Đình ôm lấy cái xác bằng tay phải, tay trái giữ thang leo tức tốc leo lên, nhưng lại đột nhiên phát hiện nửa trên chiếc thang trúc đã chệch khỏi miệng giếng, ngã về phía sau.
Đây là hình ảnh phản chiếu Phong Đình nhìn thấy trên mặt nước, cánh tay vươn ra từ giếng đã đẩy ngã thang.
Cũng may đây là một cái giếng chật chội, thang ngã nhưng cũng không đến nỗi rơi thẳng xuống đất mà chỉ lật mình ngã xuống bên phần miệng giếng đối diện.
Nhưng Phong Đình bên dưới cũng chẳng mấy dễ chịu, anh chỉ có thể treo mình trên thang nhờ một tay và hai chân, mà nước cũng đã dâng đến bụng dưới Phong Đình, mấy giây nữa thôi là sẽ ngập tới ngực!
Phong Đình chỉ còn cách miệng giếng có một mét, gần như vậy, nhưng giờ phút này lại khó lòng chạm tới nổi.
Phong Đình quặp chân phải vào một bên thang, tay trái giữ chặt thân thang trúc, rồi vươn chân trái đạp mạnh vào vách giếng.
Nhờ phản lực mà cả chiếc thang lẫn Phong Đình đều ngã về hướng đối diện.
Nước đã ngập tới ngực, sắp dâng đến tận bả vai.
Phần thi thể bị anh giữ trên tay vốn đã yếu đi rất nhiều, giờ đột nhiên lại bắt đầu giãy giụa, càng lúc càng mạnh hơn.
Chỉ một chút nữa thôi là nó có thể vùng khỏi tay Phong Đình.
Phong Đình ngước lên nhìn miệng giếng đang sát ngay trước mắt, tiếp tục bò lên, không dám để lỡ dù chỉ một giây.
Song, vừa leo được thêm một bậc, thang đã lại bị đẩy ngược trở về.
Dường như cùng lúc đó, cánh tay trái đang giữ thang của Phong Đình cũng buông lỏng, hai tay anh ôm chặt lấy thi thể, ném nó lên miệng giếng!
Cùng lúc ấy, nước cũng đã dâng tới tận mặt Phong Đình. Vì không có tay bám vững nên cả thân thể anh chìm thẳng xuống nước.
Dòng nước đục ngầu bao chặt lấy Phong Đình, khiến anh không mở nổi mắt.
Lạ hơn là không biết vì sao nước lại không có sức nổi, sau khi cơ thể bị nó dìm xuống, Phong Đình thậm chí không thể bơi được. Dù có bơi kiểu gì thì người vẫn cứ từ từ chìm xuống.
Nhưng cũng chẳng kéo dài được lâu, chừng ba, năm giây sau, màn nước dâng trào cuồn cuồn lại hạ xuống nhanh chóng.
Khi ngoi đầu khỏi mặt nước, Phong Đình nghe được âm thanh thông báo nhiệm vụ hoàn thành của Ứng dụng.
Nước giếng mau chóng cạn sạch, rất nhanh thôi đã chỉ còn tới mu bàn chân anh.
Phong Đình cúi đầu, nhìn thấy một thi thể thối rữa nằm dựa bên vách giếng.
Dư Tô đã về được một lúc rồi, nhưng cô không thể nhìn thấy Phong Đình. Khi đứng cạnh miệng giếng cúi đầu nhìn xuống, cô chỉ thấy được một khoảng đen kịt, như thể bị một màn sương đen dày đặc bao phủ.
Dư Tô đứng đó chờ, còn cúi xuống gọi mấy câu nhưng không có tiếng đáp.
Còn hiện giờ, màn sương đen trong giếng lại đột nhiên tan mất. Cô thấy Phong Đình đã cởi đồ, anh dùng quần áo bao lấy một cái xác thối rữa, cõng nó trên lưng, trèo lên thang.
Thứ đập vào mắt Dư Tô đầu tiên chính là thi thể sau lưng Phong Đình, liếc qua cô còn tưởng đó là một con ma bò từ địa ngục lên, nhìn kỹ lại thì... vóc dáng cũng được đấy.
Khoan, cô nhìn cái này làm gì!
Dư Tô quỳ xuống vươn tay kéo Phong Đình, hỏi: "Nhiệm vụ của anh khó không?"
Phong Đình gật đầu, nói: "May là tôi nhận nhiệm vụ này, nếu là cô thì sợ sẽ khó."
Dư Tô không đủ sức để dùng hai tay trèo thang, cũng không thể giữ thăng bằng khi thang bị nghiêng được.
Phong Đình vuốt nước giếng ướt trên tóc, rồi cúi đầu gỡ thi thể được buộc trên lưng xuống, nói: "Tìm người nhận dạng cái xác này đã, chắc người trong làng sẽ biết đây là ai."
Dư Tô đưa mắt nhìn cái xác, khẽ ho, nói: "Anh mặc quần áo vào cái đã."
Phong Đình rũ áo ra, động tác mặc đồ vào chợt khựng lại: "Cô có nhìn tôi cũng không bắt chịu trách nhiệm, còn sợ gì?"
"..." Dư Tô lườm Phong Đình: "Có gì hay mà nhìn, anh có phải mỹ nhân dáng vóc mềm mại quyến rũ đâu!"
Phong Đình: "Chậc, đúng là người ta thiếu gì thì thường thích cái đấy nhỉ?"
Dư Tô nghiến răng: "Tôi thích tuýp người giống mình."
Phong Đình bật cười, vỗ đầu cô: "Cô mau về nhà bà Lý soi gương đi."
"... Lần sau anh mà trèo xuống giếng, tôi sẽ ăn cắp luôn thang đấy anh có tin không?"
Phong Đình: "Được, cô chính là mỹ nhân dáng vóc mềm mại quyến rũ."
Dư Tô siết nắm đấm: "Tôi đi đây, xin cáo từ!"
Phong Đình bật cười, bước theo sau: "Giận à?"
"Hừ." Dư Tô lườm Phong Đình: "Tôi có một tin tức hay, nhưng lại không muốn cho anh nghe, trừ khi... anh gọi tôi là sếp!"
Phong Đình nhướn mày: "Sếp nói đi."
"..." Anh ta dễ khuất phục tới vậy ư? Dư Tô hoàn toàn không có cảm giác thỏa mãn.
Cô bất lực cất lời: "Tôi bắt gặp một NPC có năm tấm thẻ, những người còn lại đều chỉ có một tới ba tấm, chắc mọi người sẽ chưa vội nhận nhiệm vụ này. Khả năng sẽ có người đề nghị hợp tác cùng thực hiện nhiệm vụ."
Tổng cộng có năm mươi ba tấm thẻ bắt buộc phải thu thập, vậy nên chắc chắn cũng phải hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ.
Những nhiệm vụ thưởng hai, ba tấm thẻ có độ khó ở mức chấp nhận được, có đôi chút nguy hiểm nhưng vẫn có thể vượt qua. Nhưng nhiệm vụ năm tấm thẻ thì không thể coi thường, nhất định sẽ có người đề nghị hợp tác.
- Chương 1: Trò chơi chết chóc
- Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
- Chương 3: Mở cửa
- Chương 4: Manh mối
- Chương 5: Phải có não
- Chương 6: Không phải vô tội
- Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 8: Vẫn luôn ở đây
- Chương 9: Dao găm Kim Cập
- Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]
- Chương 11: Trò chơi bắt đầu
- Chương 12: Lợi dụng quy tắc
- Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 14: Cuốn nhật ký
- Chương 15: Ú òa
- Chương 16: Thăm dò
- Chương 17: Hợp tác vui vẻ
- Chương 18: Mồi nhử
- Chương 19: Thu hẹp phạm vi
- Chương 20: Mở khóa quyền giết người
- Chương 21: Hung khí và bức hình
- Chương 22
- Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
- Chương 24: Người bị nhốt
- Chương 25: Đường rời thôn
- Chương 26: Lại có người chết
- Chương 27: Bốn người chết
- Chương 28: Đêm thứ ba
- Chương 29: Giải cứu
- Chương 30: Trở lại
- Chương 31: Xâu xé
- Chương 32: Viếng mộ
- Chương 33: Mục tiêu là cậu
- Chương 34: Người chết giữa ban ngày
- Chương 35: Tha thứ
- Chương 36: Hình như cũng không xấu lắm
- Chương 37: Chạy nhanh lên
- Chương 38: Sống chết
- Chương 39: Nguyên nhân bị chọn
- Chương 40: Đề trắc nghiệm
- Chương 41: Dám giết người
- Chương 42: Nửa đêm rồi tới
- Chương 43: Video trên điện thoại
- Chương 44: Ghép xác
- Chương 45
- Chương 46: Đã có chuyện gì xảy ra
- Chương 47: Đề trắc nghiệm thứ hai
- Chương 48: A hay là B
- Chương 49: Từ hy vọng đến tuyệt vọng
- Chương 50: Đêm chết chóc
- Chương 51
- Chương 52: Đề bài mới
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Màn chơi thứ mười bốn - Hết
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên