Trang chủ

Trò Chơi Chết Chóc

Chương 110


Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas


"Các thầy cứu nhà chúng tôi với!" Ông Tiền ném ô xuống đất, ông ta lao vào phòng khách với vẻ mặt hoảng loạn tột cùng, kêu lớn: "Lúc nãy khi chúng tôi đang trên đường... nó, nó lại xuất hiện! Nó bò trên kính chắn gió..."


Có một câu thôi mà ông Tiền cũng chẳng nói nổi nên hồn. Các người chơi thì lại càng không muốn nghe xem ban nãy ông ta đã sợ hãi ra sao, Số 6 đưa tay ngăn ông Tiền nói tiếp rồi cất lời: "Các người về phòng rửa mặt thay đồ trước đã rồi nói."


Ông Tiền lắc đầu như điên: "Không, không, chúng tôi không thể tiếp tục ở một mình được nữa! Các thầy ơi, tôi xin các thầy hãy làm phép diệt trừ con ma này ngay đi!"


Từ đầu chí cuối, bà Tiền không nói một câu nào. Bà ta sợ tới nỗi người run lên bần bật, thậm chí còn nghe được tiếng răng va lách cách vào nhau, mặt thì cắt không còn giọt máu.


Đứa bé được bà Tiền ôm trước ngực không biết đang ngủ hay bị bệnh mà hai mắt nhắm nghiền, không hề thức giấc bởi cuộc đối thoại của mọi người.


"Giờ thì không được." Số 9 nói: "Có nhiều người quá, dương khí mạnh, ma không dám xuất hiện. Nó không xuất hiện thì bọn tôi diệt trừ nó thế nào đây?"


Ông Tiền đã chực khóc tới nơi, ông ta thét lên: "Vậy rốt cuộc phải làm sao đây?! Các thầy à, chỉ cần các thầy giải quyết triệt để được chuyện này thì muốn bao nhiêu tiền cũng được! Chỉ cần tôi có thể trả nổi thôi thì bao nhiêu tôi cũng đồng ý!"


Số 10 bước lại vỗ vai ông ta, nở nụ cười mang ý an ủi rồi ôn hòa cất giọng: "Ông Tiền, ông đừng sốt ruột. Ông bình tĩnh lại nghe tôi nói đã."


Thân mình ông Tiền ướt rượt nước mưa, ông ta vươn tay vuốt mạnh mặt, thở dốc một hồi rồi mới gật đầu: "Vâng... thầy nói đi."


Số 10 đưa mắt nhìn các người chơi khác rồi chầm chậm cất tiếng: "Hiện giờ chuyện đầu tiên chúng ta cần làm đó là dụ linh hồn kia ra. Cô con gái lớn nhà này chỉ để ý tới mình vợ chồng hai vị thôi, vậy nên bọn tôi phải dùng hai vị để dụ nó.


Nếu có quá nhiều người thì ma sẽ không xuất hiện. Hai vị buộc phải ở một mình trong phòng, đợi khi nào linh hồn hiện lên bọn tôi sẽ lập tức xông vào cứu hai người, bắt nó lại rồi tiêu diệt ngay tại chỗ!"


Ông Tiền sợ hãi thốt một tiếng "a", lắc đầu liên tục: "Không, không được đâu... Các thầy là thầy pháp trừ tà mà, chẳng lẽ không có cách khác sao?!"


"Đây là cách duy nhất rồi." Số 6 mất kiên nhẫn, nhíu chặt hàng mày: "Nói chung nếu các người muốn tiêu diệt hoàn toàn con ma này thì buộc phải dụ nó xuất hiện. Tôi bảo này, tốt nhất mấy người cứ làm theo lời bọn tôi nói đi, đừng có lằng nhà lằng nhằng nữa!"


Dư Tô cũng lên tiếng: "Dù rằng dụ hồn ma xuất hiện nghe thì khá nguy hiểm, nhưng thật ra có chúng tôi canh ngay gần đó, chỉ cần nó xuất hiện thôi là bọn tôi sẽ tới giúp các vị ngay tức khắc. Sau khi diệt trừ được con ma này rồi các vị sẽ vĩnh viễn an toàn. Nhưng nếu các vị không hợp tác với chúng tôi thì sau này sớm muộn gì cũng phải đụng mặt nó, đến lúc ấy... các vị chết là cái chắc."


"Cứ làm vậy đi!" Bà Tiền thốt lên câu nói đầu tiên kể từ khi bước vào nhà. Mặt bà ta ướt đẫm nước mắt, giọng run rẩy tới độ nghe không rõ lời: "Anh à, làm theo lời họ bảo đi, cứ tiếp tục thế này thì em không chịu nổi nữa đâu!"


Dường như ông Tiền sợ chết hơn là vợ mình, dù rằng người vợ đã đồng ý rồi nhưng ông ta vẫn cứ lưỡng lự.


Dư Tô ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trong phòng khách, nói: "Sắp bốn giờ rồi, nếu không hành động nhanh lên thì sẽ phải đợi tới tối mai."


"Thứ đàn ông vô dụng, gan còn bé hơn cả phụ nữ!" Số 6 phì cười, nói với vẻ khinh thường: "Họ Tiền, vợ trước của ông mù mắt mới lấy phải ông! Cái thứ như ông dù bị con gái ruột giết thì cũng đáng đời!"


"Câm mồm!" Ông Tiền hung tợn quắc mắt với Số 6, mặt ông ta vặn vẹo tức giận như thể muốn ăn tươi nuốt sống Số 6. Nhưng chỉ chớp mắt sau vẻ giận dữ đã bị nén lại, thay vào đó là sự kinh hoàng và cầu xin.


Ông ta đưa măt nhìn các người chơi một vòng, hèn mọn cúi mình vái lạy họ, khẩn cầu: "Các thầy, tôi xin các thầy... nhất định phải cứu chúng tôi ngay..."


"Ông yên tâm đi, đương nhiên bọn tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu các vị." Số 9 mỉm cười, đôi mắt anh ta cong lên hàm chứa sự xảo quyệt như một con cáo: "Dù sao nếu các vị chết thì bọn tôi cũng chẳng có thù lao. Dù có là vì tiền đi chăng nữa thì nhất định bọn tôi cũng sẽ cứu các vị."


Nghe anh ta nói vậy, ông Tiền lại cảm thấy yên tâm phần nào. Con người ai cũng ích kỷ, nếu đám người này hiên ngang nói mình ra tay vì muốn trừ gian diệt ác thì ông ta lại đâm ra không tin.


"Được rồi, vậy các vị mau lên nhà đi." Số 10 nói.


Ông Tiền gật đầu, vươn tay vịn eo bà Tiền rồi khẽ nói: "Đi thôi."


Tay bà Tiền ôm rịt lấy con, môi mím chặt, cùng ông Tiền bước về phía cầu thang.


Đi được mấy bước, ông Tiền lại đột nhiên dừng chân, ông ta lẳng lặng quay người ôm con trai mình lại. Ông Tiền nhìn Dư Tô và Ngô Nhã, bế đưa bé tới trước mặt hai người, nói: "Dù người lớn có làm bao nhiêu chuyện xấu xa thì trẻ con vẫn vô tội..."


"Đứa con gái đã chết của ông còn vô tội hơn." Số 6 ngắt lời ông ta.


Ông Tiền liếc nhìn Số 6 rồi lại quay sang nói tiếp với Dư Tô và Ngô Nhã: "Có thể lát nữa sẽ có chuyện nguy hiểm xảy ra, bọn tôi sẽ không đưa con theo, xin hai vị hãy giúp tôi chăm sóc cho đứa trẻ này với."


Ngô Nhã quay sang nhìn Dư Tô, thấy cô gật đầu mới vươn tay ôm lấy đứa bé.


Ông Tiền thoáng nặn ra một nụ cười rồi mới đưa bà Tiền lên nhà.


Các người chơi đi theo sau họ, cùng bước vào phòng ngủ chính. Cái xác máu thịt lẫn lộn của Số 1 cũng đã biến mất, đến một vệt máu cũng không còn.


Mà dường như các NPC cũng không hề phát hiện ra thiếu mất người nào, đến hỏi cũng chẳng buồn hỏi một câu.


Sau khi lên tầng hai, bà Tiền bước vào phòng ngủ, ông Tiền thì đứng ngoài cầu xin các người chơi một lần nữa rồi mới khép hờ cửa phòng lại.


Phần các người chơi thì đứng ngoài hành lang im lặng chờ đợi.


Nhiệm vụ lần này chắc cũng sắp kết thúc rồi.


Dư Tô còn đang muốn tìm cơ hội trao đổi phương thức liên hệ cho Ngô Nhã thì Ngô Nhã đã đột nhiên thốt nên một tiếng "hả".


Tất cả các người chơi đều đồng loạt quay sang nhìn Ngô Nhã.


Lúc này Ngô Nhã đang cúi đầu, đưa một tay sờ trán đứa bé trong lòng.


Sau đó mặt Ngô Nhã thoắt trắng bệnh, vội bảo: "Người... người đứa bé lạnh ngắt rồi!"


Dư Tô tức khắc vươn tay đặt dưới mũi đứa bé rồi cau mày: "Nó chết thật rồi."


"Có chuyện gì vậy, sao người chết đầu tiên lại là đứa bé này?" Số 6 bước lại, đón lấy đứa trẻ trong lòng Ngô Nhã. Anh ta một tay ôm, một tay kiểm tra thân thể đứa bé.


Sau khi Số 6 kéo quần áo của đứa trẻ ra, các người chơi đồng loạt chìm trong kinh khiếp vì cảnh tượng trước mắt.


Bụng đứa trẻ này có một vết thương nằm ngang rất lớn, cực kỳ sâu, toác ra như một cái miệng đang há ngoác, đủ nhét vừa hai ngón tay, chỉ liếc qua thôi đã đủ thấy rõ phần ổ bụng đứa trẻ.


Mà bụng đứa bé này lại rỗng không.


Không có cơ quan nội tạng, sạch sẽ như con gà con vịt bị người ta giết thịt rồi xử lý tinh tươm.


"A..." Ngô Nhã khẽ thốt lên, "Lúc nãy bà Tiền ôm cái xác này suốt sao? Sao bà ấy không phát hiện ra?"


Cô vừa bế đứa trẻ này một lúc thôi mà đã phát hiện thân thể nó cứng ngắc một cách bất thường nên mới vươn tay ra sờ thử trán đứa bé. Mà bà Tiền không chỉ bế con khi đang trong biệt thự mà còn ở bên đứa trẻ suốt chặng đường về nhà.


Sao trong khoảng thời gian dài như vậy mà bà ta không hề phát hiện có điều bất thường?


Dư Tô nói: "Có thể bọn họ sợ đến mức thất hồn lạc phách, không còn tâm trí để ý tới con trai. Nhưng cái chết của dứa trẻ này chứng minh Tiền Như Chân có khả năng giết người, chỉ là không đủ để ra tay với cặp vợ chồng kia thôi."


Số 9 đáp "ừ", nói: "Chắc chắn Ứng dụng cho các người chơi tham gia trò chơi gọi hồn không phải chỉ để cho vui. Tiền Như Chân phải nhờ vào các hồn ma chúng ta gọi lên để báo thù. Nhưng... cô bé là ma, lại không đối phó nổi với hai người trưởng thành, cũng có thể Tiền Như Chân chỉ đủ năng lực để giết chết một đứa trẻ yếu ớt vừa mắc bệnh xong."


Con trai út nhà họ Tiền vừa ốm xong, lại còn nhỏ, thân thể yếu ớt. Chắc hẳn Tiền Như Chân có đủ khả năng giết chết đứa bé này. Điều này cũng chứng tỏ cô bé căm hận gia đình này cực độ, hận đến mức chỉ cần có cơ hội, nhất định cô bé sẽ ra tay ngay!


Số 6 tặc lưỡi, nói: "Quan tâm làm gì, dù sao đứa bé này cũng không nên có mặt trên đời! Nếu không phải vì nó thì hai mẹ con Tiền Như Chân đã chẳng đến bước đường này!"


Đứa bé này đúng thực chỉ là một sinh linh ngây thơ vô tội. Cậu bé không chọn được sinh ra trên thế giới này, cũng không thể làm hại Tiền Như Chân ở cái tuổi bé xíu như vậy.


Nhưng một linh hồn báo oán sao có thể phân phải trái? Trong mắt Tiền Như Chân, đứa trẻ này là một trong những kẻ thù mà cô bé căm ghét chỉ muốn giết quách đi cho xong.


Số 6 tiến vào căn phòng nhỏ bên cạnh rồi đặt xác đứa trẻ lên giường.


Mà khi ấy phòng ngủ chính lại vẫn cứ im lìm.


Nhờ cánh cửa khép hờ mà các người chơi có thể nhìn thấy rõ ràng ánh đèn rọi từ phòng ra. Hai vợ chồng họ Tiền vẫn chưa hề kêu cứu.


Số 10 khẽ hỏi: "Chẳng lẽ diễn biến đêm nay đã kết thúc rồi, chúng ta buộc phải đợi tới khi trời sáng sao?"


Bảo nhiệm vụ lần này khó thì không thể bằng nổi màn chơi trước, nhưng nếu nói dễ thì cũng không phải.


Có hai người mới thì một người không biết vì lý do gì mà đã chết rồi, còn một người do thiếu kinh nghiệm nên có hành động sai lầm.


Về phần Số 1 thì đơn giản là do quá xui xẻo nên mới phải chết.


Số 2... quá chậm chạp, nên cũng bị Số 6 nhanh tay giết chết.


Nếu Số 4 chết do đóng cửa, làm sai luật chơi thì coi như chết tại nóng nảy. Nhưng cũng có thể vì các người chơi ở trong phòng quá lâu mà một người ngẫu nhiên phải chết. Nếu vậy thì Số 4 lại quá xui xẻo.


Nói chung muốn sống sót trong màn chơi này thì phải có kinh nghiệm và may mắn.


Dư Tô thầm nghĩ, cô không được may mắn lắm, lúc nào màn chơi có cô tham gia cũng chẳng mấy dễ dàng. Nhưng trong quá trình chơi thì cũng không tới nỗi xui xẻo, nếu không thì có thể người chết trong trò chơi Ma vào phòng đã là Dư Tô rồi.


Chỉ là Dư Tô cũng chẳng dám chắc chắn liệu mình có thật sự tránh được xui xẻo nữa không, nên cô rất mong màn chơi lần này mau chóng kết thúc, đừng dây dưa đến ngày mai nữa.


"Đèn tắt mất rồi!" Đột nhiên Số 10 khẽ cất giọng.


Dư Tô cũng đã thấy rồi. Căn phòng ngập ánh đèn đã chợt tối om, giờ chỉ còn le lói tia sáng từ hàng lang rọi vào.


Lúc này Số 9 bỗng giữ lấy tay nắm cửa, một tiếng "cách" vang lên, anh ta đã đóng chặt cửa lại.


Gần như cùng lúc đó, tiếng kêu khóc cầu cứu của ông Tiền vọng từ phòng ra: "Các thầy ơi, nó đến rồi! Nó đến rồi! Các thầy cứu chúng tôi với!!!"


Bà Tiền thét thất thanh, thậm chí còn không thốt nổi tiếng kêu cứu.


Từ nãy tới giờ quản gia vẫn cứ chờ dưới phòng khách tầng một. Lúc này, nghe thấy tiếng thét ông ta cũng chỉ dám ngẩng đầu nhìn lên tầng hai với vẻ sốt ruột chứ hoàn toàn không dám lên xem tình hình.


Thấy các "thầy pháp" vẫn cứ đứng im như tượng bên cửa, vị quản gia nghi ngờ hỏi: "Các thầy... không vào à?"


Số 9 vịn lan can, quay đầu liếc nhìn quản gia rồi khẽ cười: "Đợi lát nữa họ chết rồi bọn tôi vào."


"Hả?" Vị quản gia sửng sốt.


Không ai thèm quan tâm tới ông ta nữa, năm người chơi còn sống sót chỉ chăm chăm nhìn cánh cửa phòng đang khép chặt.


Đèn trong phòng ngủ vẫn còn chưa tắt hẳn, thỉnh thoảng vẫn cứ chớp nháy.


Hai vợ chồng họ Tiền ôm chặt lấy nhau, co rúm lại nơi góc tường, đôi mắt họ chất đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm con ma vừa bước từ cửa vào.


Đó là một con ma nữ mặc váy đỏ, dáng vẻ thấp bé, vừa trông đã biết nó chỉ là một cô bé chưa trưởng thành.


Còn gương mặt cô bé thì đã rữa nát tới độ không sao nhìn rõ nổi.


Đây là vết thương tạo thành do nhảy từ trên cao xuống, do chạm đất trước tiên nên nửa đầu cô bé bẹp dí, khiến mặt cũng khuyết mất một nửa.


Chỉ còn một con ngươi treo trên đống thịt nát giữa nửa gương mặt bị dập, con mắt còn lại thì cứ lom lom nhìn cặp vợ chồng nơi góc tường với vẻ cay độc cùng cực.


Nếu để ý kỹ thì sẽ phát hiện chiếc váy cô bé đang khoác trên mình không phải màu đỏ, mà là bị máu nhuốm đỏ tươi. Đây là... bộ quần áo mẹ mua cho em. Em mặc nó lên mình khi chết, lúc ấy bộ váy đã không còn vừa vặn nữa rồi.


Phần cánh tay và chân lộ ra ngoài tấm váy của cô bé phủ kín nào vết tương nào vết sẹo. Trong đó có vết dao cứa, cũng có cả vết rạch hình cá voi xanh.


Cô bé xuyên cửa vào phòng, lúc bước về phía cặp vợ chồng họ Tiền, đôi chân cô bé lộ rõ vẻ cong vẹo quái dị, cứ tập tễnh đi, trông vô cùng chậm chạp.


Sau lưng cô bé là một hàng máu kéo dài cũng chuỗi những dấu chân đỏ lòm.


Đèn điện khi sáng khi tối, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đèn chớp sáng, ông bà Tiền có thể thấy rõ con ma này đang chầm chậm tiến lại gần mình.


Đến khi đèn vụt tắt rồi sáng lại lần nữa, họ phát hiện nó lại gần mình thêm chút nữa!


Ông Tiền ôm chặt vợ mình trong lòng, liên tục hét váng lên cầu xin các thầy pháp bên ngoài mau vào tiêu diệt con ma này.


Nhưng kêu liên tục hơn chục tiếng mà vẫn không ai đáp lời, cuối cùng ông Tiền cũng đã hiểu có tiếp tục kêu cũng chẳng ích gì.


Đèn lại tắt ngóm, trong bóng tối, ông Tiền nhìn chằm chằm vị trí con ma nữ đang đứng. Ông ta thoáng do dự rồi đột nhiên khóc nức lên, nói với cô bé: "Tiểu Chân, Tiểu Chân... bố là bố con đây! Bố xin lỗi con, bố bị ma ám mất rồi, bố bị con hồ ly tinh kia mê hoặc nên mới làm ra chuyện sai lầm, có hối cũng không kịp. Bố sai rồi, Tiểu Chân, con tha thứ cho bố nhé, có được không?


Khi ấy mẹ con muốn ly hôn bố, bố cũng biết mình có lỗi với bà ấy nên cũng đã nghĩ là chỉ cần mẹ con soạn giao kèo thì có đòi bao nhiêu tiền bố cũng đồng ý ký tên ngay! Bố chưa bao giờ muốn mẹ con chết! Sau đó con hồ ly tinh này đã lừa bố, làm bố hiểu lầm con nói dối, không phải bố không yêu con gái mình đâu Tiểu Chân à!"


Bà Tiền được chồng mình ôm trong lòng quay đầu lại mà không thể tin vào tai mình, trong căn phòng thoắt sáng thoắt tối, bà ta nhìn người chồng đã đột nhiên biến thành một kẻ xa lạ.


Mà lúc này Tiền Như Chân đã chầm chậm đi hết được hai phần ba quãng đường, chỉ một lát nữa thôi là cô bé sẽ dừng bước trước mặt họ.


Trong ánh đèn khi mở khi tỏ, vẻ ngoài kinh hoàng của cô bé càng khiến người ta sợ hơn, đôi mắt ác độc của Tiền Như Chân khiến ông Tiền chợt rùng mình.


Ông ta không nhịn được nữa rồi.


Một luồng nước ấm tràn ra từ thân dưới ông ta, thứ mùi khai khó ngửi bốc lên, rất nhanh sau đó nước đã tràn thành vũng dưới thân mình ông Tiền.


Căn phòng lại tối om, ông Tiền trân trân nhìn cái bóng đen mờ ảo, vừa khóc vừa nói: "Tiểu Chân, bố sai rồi, bố biết sai thật rồi... Con có thể tha cho bố được không? Bố thật sự rất yêu con mà Tiểu Chân!"


Khi đèn bừng sáng, hồn ma mang gương mặt đáng ghê sợ lại nghiêng đầu, khuôn miệng nát tan thoáng hé mở, bật lên một tiếng cười nhẹ.


Tiếng cười lạnh lùng vang lên trong căn phòng nhỏ khiến tiếng vọng cứ dội lại từng đợt từng đợt như thể đâm thẳng vào lòng người, khiến tim hai vợ chồng họ Tiền như chuẩn bị ngừng đập ngay tức khắc.


"Bố ơi..."


Trong căn phòng tối om, chất giọng ngọt ngào của thiểu nữ lọt vào tai ông Tiền.


Ông Tiền giật thót, đáp lại trong chớp mắt: "Tiểu Chân, là bố đây, là bố đây! Còn vẫn chịu nhận bố là bố sao? Tiểu Chân..."


"Bố ơi... bố có yêu con không?" Giọng nói của Tiền Như Chân nghe như thể vang lên từ tứ phía, âm vang tới độ đau đầu.


Ông Tiền cũng chẳng buồn để tâm, hai mắt ông ta nhìn Tiền Như Chân chằm chặp, gật đầu như giã tỏi: "Đương nhiên, đương nhiên rồi, Tiểu Chân, bố yêu con gái bố nhất mà!"


Đèn bật sáng, cô bé đã chỉ còn cách bọn họ hai mét.


Tim ông Tiền chuẩn bị nhảy ra khỏi họng, thực ra ông ta rất muốn đứng dậy lao khỏi phòng, nhưng vừa khéo Tiền Như Chân lại chắn mất lối nên ông Tiền cũng chẳng có dũng khí.


Hơn nữa... chân ông ta cũng mềm nhũn rồi, không thể đứng dậy nổi.


Ông Tiền chỉ còn một cách duy nhất là tiếp tục lừa cô bé.


Ông Tiền liếm bờ môi khô nứt, run rẩy nói: "Tiểu Chân, sau khi con chết bố ray rứt khôn nguôi, nếu được... thì bố rất mong con có thể lại làm con gái bố lần nữa! Bố nhất định sẽ đối xử tốt với con, bảo vệ con suốt đời, như vậy có được không?"


Khóe môi rướm máu của Tiền Như Chân nhếch lên, nở nụ cười đúng thực với vẻ một cô bé hồn nhiên ngây thơ: "Được ạ..."


"Tiểu Chân! Cháu đừng tin mấy lời dối trá của ông ta!" Trong cơn hoảng loạn tột độ thì cuối cùng bà Tiền cũng tìm lại được lý trí.


Bà ta véo mạnh đùi để giúp mình giữ được dù chỉ một chút tỉnh táo. Bà Tiền cố ép nỗi sợ hãi xuống rồi vội nói: "Bố cháu là một tên súc sinh lòng lang dạ sói! Sau khi cháu chết, ông ta chưa từng cảm thấy áy náy, một giây thôi cũng không, ông ta cũng chẳng thấy có lỗi với mẹ ruột cháu!


Trước khi chuyện của cô với ông ta bị cháu phát hiện, có lần say rượu chính miệng bố cháu đã nói với cô rằng chỉ cần người ta biết đến quá trình gây dựng sự nghiệp của ông ta thì đều sẽ bảo ông ta lập nghiệp bằng tài sản mẹ cháu, sau lưng, tất cả đều mắng ông ta là tên ăn bám vợ!


Ông ta bảo mình đã chán mẹ cháu từ lâu lắm rồi, nói phong thái của bà ấy không đoan trang tao nhã, nhan sắc thua kém người ta lại còn chẳng biết trang điểm, da dẻ nhão chảy ra như người già, nhìn thôi đã mất cả ham muốn... Thậm chí sau khi mẹ cháu chết ông ta còn cùng... A..."


Ông Tiền bịt chặt lấy miệng vợ mình, hung tợn lườm bà ta rồi quay sang Tiền Như Chân với vẻ đau thương: "Tiểu Chân, con đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta không muốn con tha cho bố nên mới bịa chuyện lừa con đấy!"


Tiền Như Chân bật cười khanh khách, cười tới độ bả vai rung lên. Một nửa thân thể của cô bé rung chuyển, những miếng thịt nát nhừ và vài miếng xương vụn cũng ào ào rơi xuống đất.


Cô bé không tiếp tục tiến về phía trước nữa mà cứ thế đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người chằm chằm... Bọn họ không biết rằng màn diễn hai con chó căn xé lấy nhau này thú vị tới nhường nào.


Bà Tiền giật tay chồng mình ra, tiếp tục nói nốt những lời khi nãy: "Cái hôm mẹ cháu chết ông ta còn lên giường với con thư ký mới của mình!


Cháu có biết tại sao khi ấy ông ta tới bệnh viện còn chậm hơn cháu không? Tại vì sau khi nhận điện thoại xong ông ta còn tiếp tục làm thêm một hiệp với con khốn kia nữa! Ông ta cứ tưởng cô không biết, thật ra thì cô rõ cả, chỉ là không vạch mặt ông ta thôi!"


"Mày im mồm lại cho tao!" Ông Tiền vừa sợ lại vừa nóng nảy. Chợt ông ta vươn tay giáng thẳng vào đầu bà Tiền rồi nắm lấy đầu bà ta xô thật mạnh vào tường!


Những tiếng "Bốp" cứ liên tục nối nhau vang lên, sau ba lần, mặt tường trắng muốt đã nhuốm một vệt máu đỏ.


Sau khi điện tắt, ông Tiền vẫn cứ tiếp tục lặp lại hành động này.


Đến lúc đèn sáng lại, ông Tiền đang nện đầu vợ mình lên mặt tường, lại chợt rùng mình...


Ông ta chầm chậm, chầm chậm ngoái đầu, nhìn thấy Tiền Như Chân đã bước đến trước mặt mình.


Cô bé nở nụ cười, cái mắt treo lủng lẳng trên đống thịt rữa nát khẽ lắc lư.


Vào giây phút đèn tắt ngóm, cô bé nói: "Bố ơi, nếu bố đã yêu con thế thì đi cùng con đi..."


Đến khi đèn sáng lại rồi ông Tiền mới phát hiện không biết tự lúc nào... đã có một đám ma quỷ đứng sau lưng Tiền Như Chân.


Tất cả bọn chúng đều mang vẻ ngoài cực kỳ đáng sợ.


Trước khi ông Tiền kịp mở miệng cầu xin con mình thì Tiền Như Chân đã khẽ cất tiếng cười, vươn hai cánh tay bé nhỏ tóm chặt lấy cổ ông ta.


Đột nhiên những linh hồn đứng sau lưng Tiền Như Chân bắt đầu cử động, nó giống hệt như một đám người bị bỏ đói lâu ngày bắt gặp thứ cao lương mỹ vị mà lao tới như hổ đói vồ mồi.


Nhưng dường như đám ma quỷ này cũng có luật lệ riêng, không kẻ nào động đến những bộ phận trí mạng trên người ông Tiền. Bọn chúng kéo đứt tay chân ông Tiền rồi nhấm nháp cắn xé từng miếng một.


Tiếng thét la thảm thiết của ông Tiền kéo dài tới bảy, tám phút.


Sau đó, bà Tiền vừa bị chồng mình đánh đến bất tỉnh cũng tỉnh dậy trong đau đớn.


Vừa cúi đầu bà đã thấy một cái bóng đen sì đang bò trên người mình.


Cái bóng đen ấy chầm chậm ngước đầu lên, mồm nó đang rau ráu đoạn ruột trong ổ bụng bà ta, cái mồm nó ồng ộc máu, toét miệng cười với bà Tiền một cái...

Bình luận