Trò Chơi Chết Chóc
Chương 55
- Chương 1: Trò chơi chết chóc
- Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
- Chương 3: Mở cửa
- Chương 4: Manh mối
- Chương 5: Phải có não
- Chương 6: Không phải vô tội
- Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 8: Vẫn luôn ở đây
- Chương 9: Dao găm Kim Cập
- Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]
- Chương 11: Trò chơi bắt đầu
- Chương 12: Lợi dụng quy tắc
- Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 14: Cuốn nhật ký
- Chương 15: Ú òa
- Chương 16: Thăm dò
- Chương 17: Hợp tác vui vẻ
- Chương 18: Mồi nhử
- Chương 19: Thu hẹp phạm vi
- Chương 20: Mở khóa quyền giết người
- Chương 21: Hung khí và bức hình
- Chương 22
- Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
- Chương 24: Người bị nhốt
- Chương 25: Đường rời thôn
- Chương 26: Lại có người chết
- Chương 27: Bốn người chết
- Chương 28: Đêm thứ ba
- Chương 29: Giải cứu
- Chương 30: Trở lại
- Chương 31: Xâu xé
- Chương 32: Viếng mộ
- Chương 33: Mục tiêu là cậu
- Chương 34: Người chết giữa ban ngày
- Chương 35: Tha thứ
- Chương 36: Hình như cũng không xấu lắm
- Chương 37: Chạy nhanh lên
- Chương 38: Sống chết
- Chương 39: Nguyên nhân bị chọn
- Chương 40: Đề trắc nghiệm
- Chương 41: Dám giết người
- Chương 42: Nửa đêm rồi tới
- Chương 43: Video trên điện thoại
- Chương 44: Ghép xác
- Chương 45
- Chương 46: Đã có chuyện gì xảy ra
- Chương 47: Đề trắc nghiệm thứ hai
- Chương 48: A hay là B
- Chương 49: Từ hy vọng đến tuyệt vọng
- Chương 50: Đêm chết chóc
- Chương 51
- Chương 52: Đề bài mới
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Màn chơi thứ mười bốn - Hết
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Khi đó năm cô gái của tiệm làm đầu Lạc Lạc cũng không tận mắt nhìn thấy thi thể bị phân thây. Trước khi chuyện xảy ra bọn họ đã bị Vương Như đuổi lên tầng hai, lúc Vương Như và đám bạn đánh đập cô bé nọ dưới tầng một bọn họ cũng có nghe thấy tiếng kêu gào, nhưng chẳng ai dám xuống nhà.
Lúc đó các cô còn tưởng cô bé nọ chỉ giống như mình lúc đầu, bị Vương Như đánh một trận là xong, thậm chí còn thầm hâm mộ cô nữ sinh này.
Khi ấy các cô gái nghĩ, cô bé nọ dù có bị Vương Như bắt nạt, bị hành hạ, thì sau khi ăn đòn đủ rồi cũng sẽ được thả về nhà, cô bé tốt số hơn các cô rất nhiều.
Nhưng chẳng ai ngờ được Vương Như lại giết người. Dù có nghe tiếng dao chém vang lên từ nhà vệ sinh, mấy cô cũng không ngờ những đứa trẻ dưới tầng lại đang làm ra hành vi kinh khủng đến vậy.
Sau đó biểu hiện của Cẩu Lỵ trở nên hơi kỳ quặc, dường như đang che giấu chuyện gì đó, thấp thỏm không yên suốt cả ngày, trông vẻ mặt cũng rất khó coi, có vẻ như đang sợ hãi điều gì. Một cô gái có quan hệ khá tốt với Cẩu Lỵ thấy vậy bèn hỏi mấy câu, Cẩu Lỵ lỡ miệng để lộ nên các cô gái trong tiệm mới biết chuyện này.
Vì không tận mắt chứng kiện vụ việc mà chỉ nghe Cẩu Lỵ thuật lại đơn giản vài câu nên ấn tượng của các cô với vụ án phân thây khá mờ nhạt, hơn nữa không biết có phải đám người Vương Thu Mai sợ các cô kể cho khách nghe không mà lần lượt chuyển mấy cô gái tới tiệm làm đầu hiện giờ.
Trong khoảng thời gian hơn một năm, các cô gái sớm đã quên mất câu chuyện này.
Đến tận giờ mới chợt nhớ lại.
Lại nghĩ tới việc mới nãy mấy người Lưu Mãng bảo có ma, gương mặt năm cô gái thoáng đã trở nên khó coi. Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến mấy cô, mấy cô đâu có giết người, cũng chẳng phải tòng phạm, vì vậy nên sợ thì có sợ nhưng cũng không đến mức quá đỗi hãi hùng.
Lòng các cô còn dấy lên đôi chút niềm vui mơ hồ. Nếu hồn ma cô bé nọ giết hết đám người Vương Thu Mai và Lưu Mãng, vậy có phải các cô sẽ có thể rời khỏi đây không?
Vốn những cô gái đã chẳng còn chút dục vọng tháo chạy nào, giờ khao khát tự do lại chợt bùng lên mãnh liệt thêm lần nữa.
Dường như Lưu Mãng cũng đọc được tâm tư của các cô, mặt hắn nặng trịch, lạnh lùng nói: "Cút hết lên nhà đi."
Năm cô gái không dám trái lời, bèn vội nối đuôi nhau trèo thang lên tầng hai.
Đám người chơi cũng bị đuổi lại về phòng, lần này Dư Tô được nhốt chung với những người chơi khác, vừa vào cửa cô đã thấy thi thể Vi Vi trên nền nhà, gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Không biết trước khi chết cô ta đã thấy gì mà sợ đén mức cặp mắt trừng trừng như chuẩn bị rơi ra khỏi hốc mắt, miệng cô ta há to, có lẽ khi ấy Vi Vi đã hoảng loạng gào thét, chỉ là những người chơi khác lạ không hề nghe thấy gì.
Yến Yến khi này vẫn đang bị nhốt trong căn phòng kế bên, vậy nên giờ ở đây chỉ còn mấy người chơi với nhau.
Thêm Dư Tô nữa là căn phòng tổng cộng có sáu người.
Sau khi bị nhốt lại vào phòng, tạm thời bọn họ không vội lên tiếng, không hẹn mà cùng tìm chỗ, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Dư Tô dựa vào góc tường, bình tâm lại rồi bắt đầu hồi tưởng đầu đuôi màn chơi một lượt.
Ngày đầu, hầu như đề trắc nghiệm của các người chơi đều không mấy khó, giống như Nhụy Nhụy vậy, chỉ là chọn lựa có bỏ trốn hay không. Sau đó Chỏm Râu và Nguyệt Nguyệt đều nhận được cùng một câu hỏi, dù Chỏm Râu bị ăn đòn nhưng tính mạng vẫn được bảo toàn, còn Nguyệt Nguyệt lại tự mình nâng độ khó nhiệm vụ đến cấp độ địa ngục.
Còn nhiệm vụ của Dư Tô là vào nhà vệ sinh lúc nửa đêm để ghép xác. Khi ấy trông nhiệm vụ này có vẻ nguy hiểm nhưng thật ra lại chỉ khá kinh tởm chứ chẳng hề xảy ra chuyện gì xấu.
Chỉ là, Cẩu Lỵ mà cô gặp được ngoài nhà vệ sinh, rốt cuộc là ai?
Còn đề trắc nghiệm cô nhận được vào ngày thứ hai lại thật sự khá nguy hiểm.
Khi ấy mấy người chơi còn chưa rõ lai lịch của hồn ma trong nhà vệ sinh, Dư Tô cũng chỉ dùng tư duy của bản thân mà lựa chọn đáp án B, còn Nhụy Nhụy lại chọn A, lúc đó trông lựa chọn của cô ta cũng chẳng phải là sai.
Đến hôm nay biết lai lịch của hồn ma nọ rồi Dư Tô mới hiểu tại sao Nhụy Nhụy lại phải chết.
Đáp án Nhụy Nhụy chọn trông có vẻ là phương án an toàn nhất, nhưng cô ta lại chết trên giường ngay trong đêm, đây như một hồi chuông cảnh tỉnh cho các người chơi, nhắc nhở bọn họ không được chỉ nhìn bề ngoài của nhiệm vụ.
Dư Tô có niềm vui ngoài dự đoán, may là sau một hồi do dự cô đã chọn đáp án B, nếu không chỉ e người chết hôm nay chính là mình.
Ngoài ra... cách chết của Nhụy Nhụy thoạt trông rất giống do con người gây nên, nhưng kết hợp với tin tức hiện giờ, chắc chắn cô ta chết là vì đã chọn sai đáp án.
Nếu như người giết cô ta là Nguyệt Nguyệt, vậy đây chắc hẳn là phương án thật sự Nguyệt Nguyệt đã chọn đêm qua.
Thậm chí cả con dao dùng để giết người có lẽ cũng được trò chơi cung cấp cùng lúc đề trắc nghiệm xuất hiện.
Giờ đã là ngày thứ ba rồi, bọn họ vẫn còn chưa thật sự thử chạy trốn, mà nếu tính cả Nhụy Nhụy thì trong một đêm hồn ma đã giết tới bốn người.
Dựa theo kinh nghiệm màn chơi trước, thời gian càng dài hồn ma sẽ càng mạnh mẽ, hơn nữa về sau nó cũng sẽ chẳng giới hạn phạm vi tàn sát trong đám kẻ ác nữa, mới đêm đầu tiên đã có bốn người phải chết, chỉ sợ rằng đêm nay số người chết lại càng nhiều hơn.
Dư Tô lại nghĩ, nếu trong đề trắc nghiệm đầu tiên cô không chọn vào nhà vệ sinh thì sao?
Vậy... có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng đến cục diện hiện giờ là bao. Chẳng người chơi nào tránh được việc phải vào nhà vệ sinh, dù Dư Tô không nhận được nhiệm vụ này cũng sẽ tới phiên người khác.
Hồi tưởng lại mọi sự kiện trong màn chơi, Dư Tô lại bắt đầu phân tích tình cảnh hiện giờ.
Đám Lưu Mãng dự định báo án Vương Như mất tích, rồi lại cho hai người đàn bà ở đây rời đến tiệm làm đầu của Vương Thu Mai, mang đồ đạc của các cô gái trong tiệm đi, đến lúc cảnh sát đến bọn họ chỉ cần bảo tiệm làm đầu luôn chỉ có mình hai nhân viên là họ thôi.
Lưu Mãng có vẻ rất tự tin với kế hoạch này, có lẽ bọn họ không chỉ có quan hệ với bên cảnh sát, mà nhân vật này còn có địa vị không hề thấp.
Như vậy cái chết của Vương Như cũng sẽ tạm thời được lấp liếm đi.
Còn sau này chân tướng sự việc có được phơi bày hay không, đám người chơi cũng chẳng ai buồn quan tâm, vì với bọn họ nơi đây vốn chẳng có thứ gọi là "sau này", bọn họ không chờ nổi đến ngày ấy.
Nhưng vì kế hoạch của đám Lưu Mãng mà phương án Trương Dịch lựa chọn hôm qua cũng coi như uổng công.
Các cô gái trong tiệm đã bị chuyển đi, dù cha mẹ Y Y có thật sự đưa người đến tiệm làm đầu cũng sẽ chẳng tìm thấy ai.
Nghĩ tới đây, Dư Tô chợt nghe thấy Tóc Đỏ lúc này đang tựa lên cạnh cửa thì thầm: "Người bên ngoài đang nói chuyện..."
Anh ta áp hẳn tai vào khe cửa, Mắt Híp thấy vậy cũng bước lại.
Sau một hồi nghe ngóng qua một lớp cửa chẳng có mấy khả năng cách âm, Tóc Đỏ thoạt đầu hơi ngẩn ngơ, rồi sau đó lại có vẻ xúc động, tiếp nữa chân mày anh ta nhíu lại, trở nên khá tức giận.
Mọi người trong phòng đều mang ánh mắt ngờ vực. Tóc Đỏ quay vào phòng, bước đi vài bước, hít một hơi rồi lên tiếng: "Mọi người còn nhớ đề trắc nghiệm hôm qua của tôi chứ? Khi ấy vị khách nọ vốn đã đồng ý giúp tôi chạy trốn, kết quả lại bỏ đi một mình."
Dư Tô gật đầu, những người khác nghe anh ta nói vậy cũng gật theo.
Trương Dịch hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông bất lực thở dài, nói: "Người bên ngoài nói khi nãy có một công nhân dắt theo một đám người tới tiệm làm đầu, bao vây cửa tiệm chỉ đích danh bắt phải mang Phỉ Phỉ ra bằng được."
Dư Tô ngỡ ngàng, cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp vô cùng.
Anh ta nói tiếp: "Kết quả là đám người trong tiệm lại báo cảnh sát, cảnh sát tới, người phụ nữ tên Xuân Diễm giả danh Phỉ Phỉ nói dối người đàn ông nọ là kẻ hèn hạ bám đuôi theo đuổi cô ta, vì cô ta không đồng ý hẹn hò với mình mà người đàn ông kia cố ý dẫn người tới làm loạn, sau đó cảnh sát đã giải bọn họ về đồn..."
Cả căn phòng chìm vào im lặng trong chốc lát, Trương Dịch thở dài, nói: "Bọn họ thật sự là người tốt, đáng tiếc là đã tới chậm rồi."
Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hôm qua tôi gọi điện, gọi cha mẹ Y Y tới, lần này chắc họ cũng đi một chuyến uổng công rồi."
"Vậy nên giờ chúng ta nên thương lượng xem phải trốn khỏi đây thế nào chứ?" Mắt Híp nói.
Chỏm Râu: "Tôi nghĩ chúng ta nên chờ có cơ hội rồi cùng nhau bỏ trốn. Mọi người chia ra chạy các hướng khác nhau, bọn họ chắc chẳn không thể đuổi kịp tất cả mọi người."
Tóc Đỏ nhíu mày, nói: "Vậy những người bị bắt lại phải làm thế nào?"
"Sao anh cứ nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy?" Chỏm Râu nói: "Đến khi đó chúng ta sẽ xúi giục NPC Yến Yến cùng bỏ chạy, tình hình sức khỏe của cô ta rất tệ, chắc chắn không chạy nhanh nổi, người đầu tiên bị bắt sẽ chính là cô ta, cô ta có thể giúp chúng ta kéo dài thêm thời gian chạy trốn."
Lúc đang nói, anh ta còn quay sang liếc Nguyệt Nguyệt, thấy cô ta không phản ứng lại, người đàn ông nói tiếp: "Sáu người chúng ta chạy theo các hướng khác nhau, bọn họ có muốn đuổi thì cũng chỉ đuổi được theo một hai người, những người còn lại có xác suất chạy trốn thành công rất lớn, sao lại không thử xem? Dù sao nếu có bị bắt lại bọn họ cũng sẽ chẳng giết chúng ta."
Dù không nhắc gì đến Nguyệt Nguyệt, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu, trong giả thiết của anh ta, Nguyệt Nguyệt đang bị thương nặng và NPC Yến Yến chính là những kẻ không thể chạy trốn nổi.
Dĩ nhiên Nguyệt Nguyệt chẳng thể nào đồng ý lời đề nghị này, cô ta ngồi dựa vào tường, khẽ mỉm cười, thong thả nói: "Anh nghĩ hay lắm, nhưng nếu có vài người trốn được, vài người bị bắt lại, những người chơi thất bại này chắc chắn sẽ bị đánh đập dã man, ảnh hưởng phần nào đến thể lực.
Đến lúc ấy những người chơi này sẽ hoàn toàn mất đi khả năng chạy trốn, chỉ còn một lựa chọn duy nhất là sống sót trong vòng bảy ngày. Nhưng... theo kinh nghiệm của chúng ta, ai mà chẳng biết càng về sau hồn ma sẽ càng mạnh hơn, cũng không buồn cân nhắc đến thiện ác để giết người nữa. Đến lúc đó những người chơi mang thương tích chỉ có thể đợi chết, hoàn toàn không có khả năng sống được đến ngày thứ bảy."
Nói xong, cô ta đảo mắt nhìn những người trong phòng, nói: "Nếu mấy người đủ tự tin chắc chắn chạy trốn được thì có thể thử theo lời đề nghị của anh ta xem."
Dư Tô trầm ngâm một hồi rồi cất lời: "Cách này không ổn, thật ra hiện giờ chúng ta không nên nghĩ xem phải chạy trốn thế nào, mà cần nghĩ cách thuyết phục những kẻ đang trông chừng chúng ta."
Tóc Đỏ nghĩ ngợi rồi nói: "Thể lực của chúng ta đều bị nhiệm vụ hạn chế, có muốn phản kháng cũng không được. Hai người phụ nữ nọ thì ta còn có thể chống cự, dù sao bọn họ đều là phái nữ, thể lực không được tốt lắm. Cho dù sức lực có bị hạn chế, ta cũng có thể cùng hợp lực khống chế bọn họ. Vấn đề là những người đàn ông kia... Mọi người cảm thấy... dùng cách quyến rũ thì sao?"
Mắt Híp hí cặp mắt lại thành hai kẽ hở, nói: "Đương nhiên là được, anh thử đi."
- Chương 1: Trò chơi chết chóc
- Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
- Chương 3: Mở cửa
- Chương 4: Manh mối
- Chương 5: Phải có não
- Chương 6: Không phải vô tội
- Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 8: Vẫn luôn ở đây
- Chương 9: Dao găm Kim Cập
- Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]
- Chương 11: Trò chơi bắt đầu
- Chương 12: Lợi dụng quy tắc
- Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 14: Cuốn nhật ký
- Chương 15: Ú òa
- Chương 16: Thăm dò
- Chương 17: Hợp tác vui vẻ
- Chương 18: Mồi nhử
- Chương 19: Thu hẹp phạm vi
- Chương 20: Mở khóa quyền giết người
- Chương 21: Hung khí và bức hình
- Chương 22
- Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
- Chương 24: Người bị nhốt
- Chương 25: Đường rời thôn
- Chương 26: Lại có người chết
- Chương 27: Bốn người chết
- Chương 28: Đêm thứ ba
- Chương 29: Giải cứu
- Chương 30: Trở lại
- Chương 31: Xâu xé
- Chương 32: Viếng mộ
- Chương 33: Mục tiêu là cậu
- Chương 34: Người chết giữa ban ngày
- Chương 35: Tha thứ
- Chương 36: Hình như cũng không xấu lắm
- Chương 37: Chạy nhanh lên
- Chương 38: Sống chết
- Chương 39: Nguyên nhân bị chọn
- Chương 40: Đề trắc nghiệm
- Chương 41: Dám giết người
- Chương 42: Nửa đêm rồi tới
- Chương 43: Video trên điện thoại
- Chương 44: Ghép xác
- Chương 45
- Chương 46: Đã có chuyện gì xảy ra
- Chương 47: Đề trắc nghiệm thứ hai
- Chương 48: A hay là B
- Chương 49: Từ hy vọng đến tuyệt vọng
- Chương 50: Đêm chết chóc
- Chương 51
- Chương 52: Đề bài mới
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Màn chơi thứ mười bốn - Hết
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên