Trò Chơi Chết Chóc
Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 1: Trò chơi chết chóc
- Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
- Chương 3: Mở cửa
- Chương 4: Manh mối
- Chương 5: Phải có não
- Chương 6: Không phải vô tội
- Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 8: Vẫn luôn ở đây
- Chương 9: Dao găm Kim Cập
- Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]
- Chương 11: Trò chơi bắt đầu
- Chương 12: Lợi dụng quy tắc
- Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 14: Cuốn nhật ký
- Chương 15: Ú òa
- Chương 16: Thăm dò
- Chương 17: Hợp tác vui vẻ
- Chương 18: Mồi nhử
- Chương 19: Thu hẹp phạm vi
- Chương 20: Mở khóa quyền giết người
- Chương 21: Hung khí và bức hình
- Chương 22
- Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
- Chương 24: Người bị nhốt
- Chương 25: Đường rời thôn
- Chương 26: Lại có người chết
- Chương 27: Bốn người chết
- Chương 28: Đêm thứ ba
- Chương 29: Giải cứu
- Chương 30: Trở lại
- Chương 31: Xâu xé
- Chương 32: Viếng mộ
- Chương 33: Mục tiêu là cậu
- Chương 34: Người chết giữa ban ngày
- Chương 35: Tha thứ
- Chương 36: Hình như cũng không xấu lắm
- Chương 37: Chạy nhanh lên
- Chương 38: Sống chết
- Chương 39: Nguyên nhân bị chọn
- Chương 40: Đề trắc nghiệm
- Chương 41: Dám giết người
- Chương 42: Nửa đêm rồi tới
- Chương 43: Video trên điện thoại
- Chương 44: Ghép xác
- Chương 45
- Chương 46: Đã có chuyện gì xảy ra
- Chương 47: Đề trắc nghiệm thứ hai
- Chương 48: A hay là B
- Chương 49: Từ hy vọng đến tuyệt vọng
- Chương 50: Đêm chết chóc
- Chương 51
- Chương 52: Đề bài mới
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Màn chơi thứ mười bốn - Hết
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Lúc hai người trở lại nhà nghỉ Lý Nhất vẫn chưa về, Trang Hàm một mình ngồi trong phòng khách, một tay chống cằm, trông có vẻ hơi ủ dột, băn khoăn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy Vương Tam và Dư Tô bước vào phòng, anh ta lập tức đứng dậy, vừa cười vừa chào hỏi hai người: "Hai người về rồi à? Có tìm được gì không?
Vương Tam không đáp lời Trang Hàm, còn Dư Tô thì gật đầu cười: "Tìm được thêm chút manh mối."
Trang Hàm cũng không hỏi tiếp, anh ta thoáng do dự một chút rồi mới nói: "Hôm qua tôi nghe thấy bên phòng hai người có tiếng đập cửa, muốn ra xem tình hình thế nào nhưng Lý Nhất sợ nguy hiểm, ngăn tôi lại... Tôi cũng sợ nên nghe lời cô ấy, không ra ngoài nữa.
Sau đó hai người ra khỏi phòng đi tìm đầu mối, tôi và Lý Nhất cũng vẫn không ra ngoài. Tôi biết chuyện tôi làm không đúng, vậy nên cũng không dám mặt dày đến tìm hai người đòi manh mối, nhưng tôi tìm trong nhà nghỉ được vài thông tin hữu dụng, nếu có thể tôi muốn dùng nó trao đổi manh mối với hai người được không?"
Trang Hàm trông có vẻ là người khá đàng hoàng đứng đắn, Dư Tô cũng rất có thiện cảm với anh ta, chỉ là manh mối không phải do mình cô tìm được. Nghe anh ta nói xong, cô quay đầu hỏi Vương Tam: "Sếp, anh tính sao?"
Vương Tam ngồi xuống chiếc bàn đặt ngay chính giữa phòng khách, đưa mắt liếc Trang Hàm, gật đầu: "Được, anh nói đi."
Trang Hàm cười, nói ngay: "Hôm qua chúng ta tưởng như đã kiểm tra toàn bộ nhà trọ này, nhưng thực ra vẫn bỏ qua mất một chỗ, đó chính là phòng ngủ của Tiết Mi. Lúc đó thi thể cô ta vẫn trong phòng, tôi cũng không dám vào xem, tới hôm nay mới dám vào kiểm tra. Không ngờ lại tìm thấy một chiếc di động dưới gầm giường."
Anh ta vừa nói vừa móc từ túi quần ra một chiếc điện thoại di động cục gạch lỗi thời. Đó là điện thoại của một hãng rất hot trước kia, chất lượng cực kỳ tốt, thậm chí có thể dùng để đập hạt óc chó.
"Mà hay nhất là chiếc điện thoại này vẫn còn sử dụng được." Trang Hàm mở phím khóa, lại bật tin nhắn trong máy, đưa cho Vương Tam.
Dư Tô bước lại gần Vương Tam, đọc nội dung tin nhắn.
Đầu tiên là mấy tin nhắn tán tỉnh ve vãn mờ ám, càng những tin nhắn về sau nội dung lại càng phóng đãng, có rất nhiều tin nhắn cực kỳ khó coi. Xen kẽ trong đó là vài lời đối thoại thông thường. Dư Tô cũng nhanh chóng nhận ra chủ nhân chiếc điện thoại này chính là cô bồ nhí của Tra Nam.
Nhưng điều khiến Dư Tô phải ngạc nhiên là cô bồ nhí này lại chính là bạn thân của Vương Yến.
Đọc nội dung tin nhắn trong điện thoại cô ta là có thể dễ dàng thấy cô bồ nhí lần này mượn cớ đến thăm bạn mà đường đường chính chính dọn vào nhà nghỉ ở mấy hôm. Ngoài mặt chị chị em em ngọt ngào với Vương Yến, sau lưng lại lén lút nhắn tin đong đưa Tra Nam, hai người còn thường nhân lúc không có ai lén lút gặp nhau.
Thậm chí có lần nửa đêm nửa hôm cô bồ nhí gửi tin nhắn cho Tra Nam, hắn ta bèn bỏ sang phòng đối diện, lén lút hẹn hò âu yếm nhau xong mới lại lặng lẽ chuồn về phòng mình.
Trong khoảng thời gian này, Vương Yến không hề hay biết chuyện gì, vẫn đối xử rất tốt với cô bạn thân này, không hề biết trong lòng người ta nghĩ sao về cô.
Trong những tin nhắn gửi cho Tra Nam, cô bồ nhí cứ một câu "con đàn bà ngu ngốc", hai câu "đồ ti tiện" mà gọi Vương Yến, còn nhiều lần nhắc nhở Tra Nam mau mau giải quyết Vương Yến, cướp căn nhà nghỉ của gia đình cô.
Câu "Mau mau giải quyết" này đương nhiên không phải có ý giục Tra Nam ly hôn với Vương Yến. Nếu không đã chẳng có mấy dòng đề cập đến việc cướp đoạt nhà nghỉ.
Vương Tam thoát khỏi mục tin nhắn, mở album ảnh, tấm ảnh đầu tiên là bức hình tự sướng của một người phụ nữ tóc ngắn, cô ta nằm trên giường, tay ôm chặt lấy Tra Nam.
"Đây chính là manh mối tôi tìm được," Trang Hàm nói, "đến lượt hai người rồi đấy."
Dư Tô và Vương Tam liếc mắt nhìn nhau, kể lại cho Trang Hàm chuyện xảy ra đêm qua.
Dựa vào những manh mối họ thu thập được tính tới giờ, nội dung màn chơi này đã tương đối rõ ràng.
Đêm hôm đó bà chủ nhà có thể bỏ nhà nghỉ sang thăm chị em gái, đoán do đang không trong mùa du lịch, nhà nghỉ có lẽ không có khách hoặc cùng lắm chỉ ít ỏi một hai vị khách du lịch.
Vương Yến hôm đó phát hiện ra Tra Nam ngoại tình cùng bạn thân mình, trong tin nhắn hai kẻ đó gửi nhau còn liên tục đề cập đến việc "giải quyết" cô, chiếm đoạt tài sản. Vương Yến đọc được chắc chắn đã rất sốc, to tiếng cãi vã với Tra Nam, thậm chí còn có thể động tay động chân.
Theo lời Vương Yến kể lại, đêm đó Tra Nam uống rượu say khướt, hoặc cũng có thể do phải ở rể nhà Vương Yến khiến hắn ta thầm oán hận ghi thù, bị hơi men kích thích mà lớn gan lớn mật, vào bếp tìm dao phay chém Vương Yến.
Theo nội dung tin nhắn, khoảng thời gian đó cô bồ nhí cũng ở ngay chính trong nhà nghỉ này. Đến đây cũng đủ hiểu cứ tiếng đập cửa kêu cứu thê thảm đêm đêm vang lên ngoài cửa phòng chính là tiếng Vương Yến cầu cứu van xin lúc bị truy sát.
Nhà nghỉ hôm đó rất ít khách, thậm chí có thể không hề có khách ngủ lại, vậy người Vương Yến đập cửa cầu cứu chỉ có thể là... cô bồ nhí kia.
Nhưng kết quả thì ai cũng có thể đoán ra được, cô bồ nhí nhất quyết không chịu mở cửa.
Sau khi Vương Yến chết thảm dưới con dao phay của chồng còn có chuyện gì xảy ra thì hiện giờ không một ai biết.
Bà chủ nhà nghỉ phát hiện ra chân tướng sự việc, không biết dùng cách gì mà lừa bắt được cô bồ nhí, tra tấn hành hạ cô ả trong bếp.
Kệ bếp thường luôn dựa sát vào tường chứ không bao giờ đặt chính giữa phòng, xem ra bà chủ cũng đã thuê người rời tủ bếp đi, hỗ trợ cho kế hoạch báo thù của bà ta.
Hiện giờ còn một câu hỏi cần bốn người Dư Tô trả lời: sau khi chuyện xảy ra tên Tra Nam kia đã ra sao rồi?
Dư Tô tin chỉ cần tìm được lời đáp cho câu hỏi này, bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Trang Hàm nghe xong đầu mối Vương Tam và Dư Tô tìm được, cũng nhanh chóng hiểu đầu đuôi câu chuyện, vừa muốn mở miệng nói gì đã thấy Lý Nhất từ ngoài cửa bước vào.
Lý Nhất vừa bước vào đã thấy Vương Tam cùng Dư Tô ngồi trong phòng khách, ngạc nhiên nhìn hai người, rồi lại nhìn sang Trang Hàm, hỏi: "Mấy người đang bàn gì vậy? Có phải tìm được manh mối mới không?"
Dư Tô không nói tiếng nào, hiện giờ bọn cô đã tiết lộ hết manh mối cho Trang Hàm, để Trang Hàm tự nói cho Lý Nhất biết là được, không cần cô phải nhiều lời.
Dư Tô vừa nghĩ xong đã thấy Trang Hàm lắc đầu, nói với Lý Nhất: "Xin lỗi, tôi không tìm ra được manh mối nào."
Dư Tô nheo mắt, lòng thấy hơi ngạc nhiên.
Không biết có phải do vẻ ngoài Trang Hàm trông rất chất phác thật thà không mà Lý Nhất không hề nghi ngờ anh ta, chỉ gật đầu, trông có vẻ mệt mỏi bải hoải mà nói: "Tôi cũng đoán vậy, thôi bỏ đi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đã. Đợi tối nay... có lẽ sẽ tìm ra manh mối mới."
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Dư Tô, cất bước đi về hướng cầu thang.
Vương Tam cũng đứng lên, chầm chậm bước lên lầu.
Dư Tô vẫn không nhúc nhích, hai tay chống cằm ngồi im, nhìn chằm chằm Trang Hàm.
Một lát sao, Trang Hàm mới cười ngây ngô một tiếng. Anh ta gãi đầu, cất tiếng, giọng nói vô cùng chất phác: "Tôi và cô giống nhau, đều là người mới không biết chút gì về trò chơi này, thậm chí quy tắc trò chơi cũng là do người chơi cũ tiết lộ cho, thật thật giả giả không biết đường nào mà lần.
Vậy nên chúng ta vì muốn sống mà không thể không phụ thuộc vào người chơi có kinh nghiệm. Nhưng tôi và cô cũng không hoàn toàn giống nhau, người mới phải tự che giấu lấy mình, không được để lộ con người thật ra. Cô có thể giả bộ yếu ớt nhu nhược, còn một người đàn ông như tôi thì chỉ có thể tỏ vẻ thành thật ngốc nghếch.
Việc Lý Nhất làm không thể nói là sai được, cô ấy vì sự an toàn của chính bản thân mình nên mới lợi dụng kẻ khác, nếu chúng ta mà ở vào hoàn cảnh của Lý Nhất cũng khó có thể khẳng định sẽ không bao giờ lợi dụng người ta.
Chỉ là, đã biết cô ấy là người ra sao, tôi không thể không đề phòng được. Chỉ cần sau này hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy cũng có thể sống sót rời trò chơi như chúng ta là được rồi, cô thấy tôi nói có đúng không?"
Dư Tô bật cười, gật đầu: "Anh nói đúng, chỉ là thực sự anh đã che giấu quá kỹ."
Trang Hàm càng ra sức nhỏ giọng, trên gương mặt thật thà hiền lành bỗng hiện lên nụ cười xảo quyệt: "Chiếc điện thoại này thật ra tôi tìm được từ hôm qua rồi."
Dư Tô không thể không bội phục anh ta.
Cô vốn cho rằng Trang Hàm là người đàng hoàng thành thật giống vẻ ngoài, ai ngờ anh ta lại giấu mình kỹ đến vậy. Quả không phải con người tầm thường.
Từ khoảnh khắc bị cuốn vào Trò chơi chết chóc, Dư Tô đã biết Vương Tam sẽ không nói cho cô nghe toàn bộ quy tắc của trò chơi. Ở vào hoàn cảnh hoàn toàn mơ hồ không rõ luật chơi, cô đã quyết định ngay phải dựa hơi Vương Tam, hoàn thành màn chơi đầu tiên rồi mới tính tiếp. Không ngờ Trang Hàm còn hơn hẳn cô một bậc.
Hai người nhìn nhau bật cười, một trước một sau rời phòng khách, trở lại phòng ngủ của mình.
Trong phòng, Vương Tam đang ngồi cạnh cửa sổ, nhàn nhã lật từng trang sách, trông như thể hoàn toàn không biết Dư Tô vừa vào.
Dư Tô cũng không nói gì, tự mình tìm chỗ ngồi, hồi tưởng lại từng manh mối họ tìm được từ đầu tới giờ.
Rồi không biết từ lúc nào mà cô đã bắt đầu lim dim, mơ màng tựa đầu vào lưng ghế mà ngủ.
Dư Tô ngủ không sâu, cứ mơ màng trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bỗng nhiên, Dư Tô giật bắn mình tỉnh giấc, đứng bật dậy nói: "Nhiệm vụ này có thể..."
Nói đến đây cô mới chợt nhận ra Vương Tam đã không còn trong phòng.
Cô khẽ dụi đôi mắt khô khốc, cẩn thận nghĩ lại cho kỹ, sau khi cảm thấy chuyện mình đang nghĩ có khả năng cao đã xảy ra mới quay người rời phòng.
Dư Tô không đi tìm Vương Tam, cô tiến vào căn phòng của vợ chồng Vương Yến, nhìn chằm chằm tấm ảnh cưới của họ một lúc rồi mới lại lục kỹ căn phòng thêm lần nữa.
Mới kiểm tra được một nửa, ngoài hành lang đã chợt vang lên tiếng bước chân. Dư Tô dừng tay quay đầu lại, chỉ thấy Vương Tam từ ngoài cửa bước vào, mới tiến vào hai bước đã lại trở ra.
Anh ta nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, thấy Dư Tô mới nhíu mày hỏi: "Sao lại vào đây?"
Dư Tô ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi vừa mới nghĩ ra một giả thuyết, có thể nào lúc đó Tra Nam gây án xong lập tức bị cảnh sát bắt đi, vậy nên bà chủ nhà nghỉ không có cơ hội ra tay với anh ta, chỉ có thể giết một mình cô bồ nhí không?
Nếu thật sự là vậy, nhiệm vụ của chúng ta có thể sẽ là đi tìm Tra Nam, bắt hắn đưa trả bà chủ nhà."
Đêm qua cô gõ cửa phòng bà chủ nhà nghỉ nhưng không có tiếng ai đáp lại, có thể do bà chủ khi đó không có trong phòng mà đã ra ngoài tìm Tra Nam rồi.
Đã vậy, đêm qua Vương Tam để cô đi gõ cửa, vậy chắc hẳn đã nghĩ tới giả thuyết này từ lâu.
Quả nhiên Dư Tô vừa dứt lời, Vương Tam đã nở nụ cười, gương mặt cũng không chút ngạc nhiên.
Anh ta nói: "Giả thuyết này có xác suất chính xác rất cao, chỉ cần lúc đó có người gọi cảnh sát, Tra Nam sẽ ngay lập tức bị giải đi, khiến bà chủ có thù mà không thể báo."
Dư Tô gật đầu: "Mặc dù hiện giờ đây chỉ là giả thuyết, nhưng chúng ta cũng nên thử suy đoán theo hướng này."
- Chương 1: Trò chơi chết chóc
- Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
- Chương 3: Mở cửa
- Chương 4: Manh mối
- Chương 5: Phải có não
- Chương 6: Không phải vô tội
- Chương 7: Giấu thật kỹ
- Chương 8: Vẫn luôn ở đây
- Chương 9: Dao găm Kim Cập
- Chương 10: [Trò chơi trốn tìm]
- Chương 11: Trò chơi bắt đầu
- Chương 12: Lợi dụng quy tắc
- Chương 13: Phần quà chết chóc
- Chương 14: Cuốn nhật ký
- Chương 15: Ú òa
- Chương 16: Thăm dò
- Chương 17: Hợp tác vui vẻ
- Chương 18: Mồi nhử
- Chương 19: Thu hẹp phạm vi
- Chương 20: Mở khóa quyền giết người
- Chương 21: Hung khí và bức hình
- Chương 22
- Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
- Chương 24: Người bị nhốt
- Chương 25: Đường rời thôn
- Chương 26: Lại có người chết
- Chương 27: Bốn người chết
- Chương 28: Đêm thứ ba
- Chương 29: Giải cứu
- Chương 30: Trở lại
- Chương 31: Xâu xé
- Chương 32: Viếng mộ
- Chương 33: Mục tiêu là cậu
- Chương 34: Người chết giữa ban ngày
- Chương 35: Tha thứ
- Chương 36: Hình như cũng không xấu lắm
- Chương 37: Chạy nhanh lên
- Chương 38: Sống chết
- Chương 39: Nguyên nhân bị chọn
- Chương 40: Đề trắc nghiệm
- Chương 41: Dám giết người
- Chương 42: Nửa đêm rồi tới
- Chương 43: Video trên điện thoại
- Chương 44: Ghép xác
- Chương 45
- Chương 46: Đã có chuyện gì xảy ra
- Chương 47: Đề trắc nghiệm thứ hai
- Chương 48: A hay là B
- Chương 49: Từ hy vọng đến tuyệt vọng
- Chương 50: Đêm chết chóc
- Chương 51
- Chương 52: Đề bài mới
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162: Màn chơi thứ mười bốn - Hết
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên