Trang chủ

Trò Chơi Chết Chóc

Chương 112


Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas


Chuyện Đường Cổ tham gia Hội dễ dàng hơn rất nhiều so với dự liệu của Dư Tô.


Phong Đình hỏi Đường Cổ diễn biến vài màn chơi trước, sau khi anh ta kể vắn tắt lại nhiệm vụ thứ ba, Bạch Thiên bèn mở lời: "Có thể để anh ta tham gia."


Vương Đại Long nói với vẻ mặt vô cảm: "Vì khi nãy anh ta nói mình giết một lèo hai người chơi phe đối địch nên cậu mới đồng ý..."


Trong màn chơi thứ ba của Đường Cổ, anh ta cùng phe với ba người chơi khác, ngoài ra còn có hai kẻ địch giấu mình trong nhóm. Anh ta tìm được đúng hai người này rồi giết họ luôn.


Trong lúc anh ta ra tay, có hai tên đồng đội ngu ngốc tưởng Đường Cổ là phe địch, thậm chí còn xông ra giúp kẻ thù.


Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của người đồng đội còn lại mà Đường Cổ đã giải quyết được phe địch, hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng.


Dù rằng độ khó của màn chơi thứ ba không mấy cao, nhưng đầu óc và năng lực hành động của Đường Cổ cũng đã rất khá rồi.


Giờ lại thêm cả cái gật đầu của Bạch Thiên nữa, ba người còn lại cũng đồng ý ngay.


Sau khi quyết định xong xuôi, Đường Cổ bèn đứng dậy nói: "Được rồi, vậy giờ tôi phải đi thương thảo một đơn hàng trước đây, xong việc tôi sẽ tìm mọi người."


Dư Tô hỏi: "Anh có đơn hàng ở thành phố này sao?"


Đường Cổ nhướn mày: "Đương nhiên, ngành chúng tôi có thể buôn bán trên cả nước."


Vương Đại Long hỏi: "Dù rằng nghề anh kiếm được bộn tiền, nhưng giờ anh cũng đâu thiếu thốn gì, sao phải làm việc?"


"Chuyện này ấy à..." Đường Cổ híp mắt: "Lừa đám đại gia coi tiền như rác bỏ cả khoản lớn ra mua hàng cũng là một thú vui."


Ngày hôm sau Đường Cổ tới chung cư gặp mặt các người chơi, hai bên trao đổi thông tin nhiệm vụ cho nhau.


Đường Cổ không ở lại lâu, đến ngày thứ ba đã trở về thành phố M. Anh ta cũng hay lên nhóm chat trò chuyện với các thành viên khác. Phải đến hơn hai mươi ngày sau Đường Cổ mới chuyển tới đây.


Nhiệm vụ thứ hai của Hồ Miêu bắt đầu vào mười ngày kế, Vương Đại Long cũng theo vào giúp đỡ.


Tiếc là lần này không gặp được người chơi triển vọng nào để mời gọi gia nhập.


Căn hộ chung cư lại có thêm hai thành viên mới, trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Các phòng đều đã đủ người ở, nếu có thêm người mới tới thì lại phải thuê một căn hộ nữa, hoặc để hai người ở chung một phòng.


Dư Tô và Hồng Hóa lại bắt đầu luyện Tán Đả, Đường Cổ cũng bày cho hai người mấy chiêu, thỉnh thoảng lại giúp đỡ họ.


Mọi người rộn rã vui vẻ, nhoáng cái đã hơn một tháng trôi qua.


Bầu không khí trong căn hộ chung cư dần thay đổi, trở nên nặng nề dần theo thời gian. Dù là người mới như Hồ Miêu cũng ít lời đi nhiều.


Vì mười mấy ngày nữa sẽ tới màn chơi thứ mười bốn của Phong Đình.


Khi Dư Tô gặp Phong Đình trong màn chơi đầu của mình, anh có nói với cô, theo các người chơi được biết thì người hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhất chỉ dừng lại ở con số mười ba.


Sau này người đó đã chết trong màn chơi thứ mười bốn. Chuyện khiến người ta cảm thấy tiếc nuối nhất là sau khi rời khỏi trò chơi, người này lao ngay ra đường như lên cơn điên, nhào vào dòng xe cộ đang phóng như bay rồi thiệt mạng ngay tại chỗ, không để lại dù chỉ một câu một lời.


Đương nhiên Phong Đình chỉ biết đến chuyện này qua miệng các người chơi khác. Còn liệu khi ấy có ai nghe ngóng được thông tin gì hữu ích ngay tại hiện trường hay chăng thì chỉ e không kẻ nào hay biết.


Thậm chí còn chẳng ai biết trừ người này ra đã từng có ai sống sót sau nhiệm vụ thứ mười bốn không.


Dù rằng bọn họ còn vài món đạo cụ miễn tử, nhưng... nhiệm vụ thứ mười bốn vô cùng quan trọng với các người chơi.


Bọn họ rất muốn biết nhiệm vụ số mười bốn liệu có phải dấu chấm hết cho Trò chơi chết chóc không.


Hầu hết các người chơi đều bị cưỡng ép kéo vào Trò chơi chết chóc, mỗi một người chơi sống sót đều chỉ đang tạm thời còn sống thôi. Không một ai biết được liệu sinh mệnh mình có kết thúc trong nhiệm vụ tiếp theo không.


Đặc biệt là ở vào tình cảnh không ai trong số họ biết rốt cuộc Trò chơi chết chóc gồm bao nhiêu màn. Trong khi đang giãy giụa để sinh tồn thì bọn họ cũng đồng thời chìm trong mờ mịt bất an.


Chẳng ai muốn vĩnh viễn tham gia Trò chơi chết chóc, dù có là kẻ nghiện kích thích thì sau khi trải nghiệm đủ rồi cũng chẳng muốn tiếp tục với trò chơi này.


Nếu bọn họ có thể thấy được điểm kết của Trò chơi chết chóc thì ít ra khi vùng vẫy tìm đường sống còn có được một chút hy vọng, một chút niềm tin. Vả lại, họ cũng không hy vọng bạn bè đồng đội của mình tiếp tục sống cùng với Trò chơi chết chóc này.


Chính vì vậy mà bầu không khí của căn hộ mới trở nên nặng nề u ám.


Phong Đình lại cứ vẫn cư xử như thường, như thể hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí của cả căn hộ đã thay đổi. Cứ thế cho đến tận khi Vương Đại Long, Dư Tô, Bạch Thiên và Hồng Hóa cùng tới gõ cửa phòng anh.


Vương Đại Long lấy tay chặn cửa, nhìn chằm chằm Phong Đình trong phòng, nói: "Anh tự chọn ba trong số bốn người chúng tôi đi."


Phong Đình đưa mắt liếc nhìn bọn họ rồi lạnh nhạt đưa tay khép cửa lại.


Vương Đại Long gào lên, vội vàng rụt bàn tay đang chặn cửa lại.


Hồng Hóa lại tiếp tục gõ cửa, Phong Đình mở cửa ra, bất lực day trán: "Tôi có đạo cụ miễn tử, sẽ không gặp phải chuyện gì đâu. Mọi người không cần phải mạo hiểm cùng tôi. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì lại lãng phí mất rất nhiều đạo cụ."


"Vậy ít nhất hãy để tôi đi cùng anh đi." Vương Đại Long lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy: "Từ đầu chí cuối anh luôn tham gia màn chơi một mình, giờ để một người theo cùng cũng không được ư?"


"Không được." Nói xong, Phong Đình thoáng im lặng rồi nghiêng người nói: "Vào đi, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về các nhiệm vụ tiếp theo."


"Tôi đây không thèm nghe!" Vương Đại Long vỗ mạnh vào tường, một tiếng "bốp" vang lên giòn giã.


Anh ta nhìn Phong Đình chằm chằm ba giây với vẻ tức giận, sau đó hít một hơi thật mạnh, vừa quay ngoắt đi vừa bảo: "Khỉ thật, đau chết mất!"


Bạch Thiên lặng lẽ tóm lấy cổ áo Vương Đại Long kéo anh ta ra sau rồi nói với Phong Đình: "Khi nào anh rời khỏi màn chơi hẵng nói."


Phong Đình nhếch môi cười: "Sao vậy, mọi người làm như sinh ly tử biệt không bằng, đạo cụ miễn tử đâu phải vật trang trí, đừng lo."


Dư Tô khẽ thở dài: "Bọn tôi đâu phải lũ ngốc."


Người bỏ mạng trong nhiệm vụ thứ mười bốn... Tại sao anh ta vừa trở về hiện thực đã lao ra tự sát?


Lỡ như gặp phải chuyện gì đó trong màn chơi khiến người ta từ bỏ cả khao khát sống, lỡ như luật chơi của nhiệm vụ số mười bốn thay đổi, không còn hai mươi tư giờ sống sót cuối nữa.


Nếu người chơi kia có đạo cụ miễn tử thì rất có thể sau khi nhiệm vụ thất bại, đạo cụ miễn tử cũng đã mất đi tác dụng.


Vậy nên... bọn họ không thể không lo cho Phong Đình.


Phong Đình bật cười, nói với vẻ vô cùng nhẹ nhàng: "Vào đã rồi nói, đừng chặn cửa."


Bốn người cùng vào phòng rồi tự tìm chỗ ngồi. Phong Đình lấy laptop ra, sau hai phút anh gửi cho mọi người một file trên màn hình: "Đây là những thông tin tôi thu thập được, chúng đều có liên quan đến những người chơi sống sót sau màn chơi số mười bốn."


"Số lượng người sống sót không phải ít, nhưng bọn họ đều là thành viên của các Hội người chơi khác nhau, không thể tiết lộ kinh nghiệm với người ngoài nên chuyện về màn chơi thứ mười bốn mới được giữ kín như vậy." Anh nói: "Nếu bọn họ đã có thể sống sót thì nhất định màn chơi này có chừa lại hy vọng sống. Mọi người phải tin tôi có thể thành công sống sót."


"Tôi không thèm quan tâm lắm chuyện thế!" Vương Đại Long nói: "Nói chung lần này anh mà không đưa tôi theo thì về sau chúng ta tuyệt giao!"


Phong Đình bất lực: "Tôi đưa anh theo anh không sợ làm vướng chân tôi sao?"


"Tôi..." Vương Đại Long nghẹn họng trong chốc lát rồi lại gãi đầu, nói: "Không thèm quan tâm, nói chung tôi không để anh đi một mình được!"


Bạch Thiên nói: "Tôi đi với anh, tôi sẽ không vướng chân anh."


Phong Đình rũ mắt suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Được, vậy thì năm ngày sau anh đi cùng tôi."


"Năm ngày nữa là ngày làm việc, anh phải xin nghỉ đấy." Vương Đại Long nhanh trí bảo: "Nhỡ anh tham gia màn chơi mà không mời Bạch Thiên thì làm thế nào?"


"Được, tôi sẽ xin nghỉ." Phong Đình đồng ý: "Được rồi, giờ tôi sẽ kể cho mọi người nghe về các nhiệm vụ sau này..."


Vương Đại Long ngắt lời anh, đứng dậy nói: "Xong chuyện đã thì nói, đừng có như để lại di ngôn thế."


Nói xong, anh ta bèn quay mình bước ra cửa.


Hồng Hóa đi cùng anh ta, Bạch Thiên cũng đứng dậy theo, nhìn Phong Đình vài giây rồi mới trở bước bỏ đi.


Dư Tô là người đứng dậy cuối cùng, cô mới đi vài bước đã chợt dừng lại rồi quay đầu, hỏi: "Tài liệu trong máy anh chẳng có chứng cứ thực tế nào, toàn là anh bịa ra để cho bọn tôi xem. Hơn nữa anh cũng không có ý định để bất cứ ai đi cùng, phải chứ?"


Phong Đình mỉm cười, đưa mắt nhìn ra cửa rồi mới khẽ nói: "Nếu tôi thật sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì cô hãy an ủi anh ấy giúp tôi."


Dư Tô cũng cười: "Anh đừng có nằm mơ, tôi không thèm giúp anh đâu, anh tự cố mà sống đi."


Dư Tô rút một chiếc đồng hồ từ túi quần ra rồi ném cho Phong Đình: "Sống trở về rồi trả lại cho tôi."


Thế rồi cô quay đầu, cất từng bước dài rời đi, quay về phòng mình.


Nửa tiếng trước khi Vương Đại Long tới tìm Dư Tô, hỏi cô có muốn cùng tham gia nhiệm vụ với Phong Đình không, cô đã biết Phong Đình sẽ không đồng ý rồi.


Hơn nữa, dù cô có đồng ý theo cùng thì cũng có thể sẽ chỉ làm vướng chân Phong Đình đúng như khi nãy anh nói.


Điều duy nhất bọn họ có thể làm là đợi.


Dư Tô mới ngồi được vài phút thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.


Người tới tìm cô là Vương Đại Long, Dư Tô thoáng thấy mắt anh ta rơm rớm bèn vội vàng để Vương Đại Long vào phòng.


Vương Đại Long ôm khư khư laptop, nói với Dư Tô: "Chơi game với tôi."


"Được." Dư Tô không hỏi gì, chỉ mở máy tính đăng nhập vào trò chơi.


Trong hai tiếng, bọn họ liên tiếp thua tới mười trận.


Vương Đại Long nện "bốp" con chuột lên mặt bàn, nhìn chằm chằm hai chữ "Thua trận" in lớn trên màn hình, chầm chậm bảo: "Cô nói xem, có phải tôi vô dụng lắm không? Nếu tôi mà mạnh mẽ hơn một chút..."


"Không sao, chỉ là trò chơi thôi mà, thua thì thua." Dư Tô biết anh ta đang nói gì nhưng vẫn vờ như không hiểu.


Vương Đại Long bật cười, cúi gằm mặt xuống, hồi lâu mới cất tiếng: "Cô biết vì sao tôi cứ luôn gọi anh ấy là sếp không? Vì rất lâu trước kia anh ấy từng cứu mạng tôi. Còn giờ đây, rõ ràng biết anh ấy gặp nguy hiểm mà tôi vẫn chỉ có thể đứng cạnh trơ mắt nhìn."


Dư Tô không nói lời nào. Cô không biết nên khuyên nhủ Vương Đại Long ra sao, vì đến chính cô cũng rất lo cho Phong Đình.


"Khi ấy chúng tôi sống trong trại trẻ mồ côi, có một cặp vợ chồng rất giàu có muốn nhận một đứa trẻ về nuôi, bọn họ chọn trúng tôi, thế là đám trẻ trong cô nhi viện rất ghen tị với tôi, suýt nữa lũ nhóc đó đã đánh chết tôi trong nhà vệ sinh. Khi đó chính anh ấy đã cầm nửa viên gạch xông vào cứu tôi. Nếu không phải các nhân viên gần đấy nghe có tiếng động thì e giờ tôi và anh ấy đều đang sống dở chết dở rồi."


Lần đầu tiên Dư Tô nghe được chuyện hai người từng ở trại trẻ mồ côi. Tới chuyện Phong Đình từng ở trại trẻ cô cũng không hề hay biết, chỉ biết rằng cha mẹ anh mất sớm.


Dư Tô hỏi: "Hai người quen nhau tại đó sao?"


Vương Đại Long lắc đầu, nói: "Còn trước cả khi vào đó cơ, tôi và anh ấy là người cùng một xóm, bọn tôi quen nhau từ hồi mẫu giáo rồi."


"Tôi chưa từng nghe hai người nhắc tới chuyện khi trước." Dư Tô nói.


"Là vì khi còn nhỏ đã có một số chuyện xảy ra... nhưng phải để chính sếp nói cho cô nghe, chứ tôi không thể nhắc tới được." Vương Đại Long nói: "Đó chính là lý do anh ấy đồng ý nhận lấy ID trò chơi từ tay đồng nghiệp rồi tham gia Trò chơi chết chóc."


Dư Tô gật đầu, không hỏi kỹ thêm nữa.


"Ôi, anh ấy cứ tưởng mình lừa được tôi à, dù tôi có ngốc nữa cũng biết anh ấy không hề có ý đưa Bạch Thiên theo cùng." Vương Đại Long cười khổ, rồi lặp lại câu nói khi nãy: "Nếu tôi mạnh mẽ hơn một chút là có thể tham gia trò chơi cùng anh ấy rồi."


Dư Tô lắc đầu: "Dù anh có mạnh mẽ hơn thì với kinh nghiệm chơi của anh, Phong Đình cũng sẽ không để anh đi cùng đâu. Anh đừng lo quá, phải tin tưởng anh ấy chứ, sẽ không có chuyện gì đâu."


Vương Đại Long gật đầu, không nói gì thêm.


Nói thêm những lời an ủi cũng chỉ thừa thãi. Dư Tô không nhiều lời nữa, chỉ chơi thêm mấy ván game với Vương Đại Long.


Năm ngày sau, Phong Đình thật sự xin nghỉ làm.


Người chơi của cả hai đội đều tụ tập đông đủ trong phòng khách. Căn phòng khách vốn rất rộng rãi giờ lại trở nên chật chội hơn rất nhiều.


Khi còn cách thời gian bắt đầu màn chơi mười phút, vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên nặng nề. Có cả chục người đang tụ họp lại mà chẳng ai thốt tiếng nào.


Phong Đình đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh cái đã."


Phong Đình vòng qua sofa, dưới ánh mắt càng lúc càng nặng lo âu của Vương Đại Long, anh lên tầng hai, trở về phòng mình.


"Cách" một tiếng, cửa phòng bị khép lại, tiếng động bé nhỏ ấy vào giờ phút này lại trở nên sắc nhọn chói tai vô cùng.


Không ai đuổi theo Phong Đình, tất cả mọi người đều dính mắt lên cánh cửa đang khép chặt.


Phong Đình bảo đi vệ sinh, nhưng anh cũng không trở lại nữa.


Dư Tô cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại. Số càng nhảy, mồ hôi trên tay Dư Tô rịn ra càng nhiều.


Khoảng thời gian mười phút đồng hồ chưa bao giờ dài đến thế.


Dư Tô thấy vẻ mặt Vương Đại Long càng lúc càng nhăn nhó, Bạch Thiên vươn tay vỗ vai anh ta, Hồng Hóa cũng dúi cho Vương Đại Long một tờ giấy ăn.


Thời gian như đã ngưng đọng. Dư Tô nhìn kim giây chầm chậm nhích, khó chịu tới độ chỉ muốn tự mình kéo thời gian chạy nhanh lên.


Trong không gian yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi, mười phút đồng hồ cuối cùng cũng đã chậm chạp kết thúc.


Dư Tô khẽ nuốt nước bọt, lúc này cô mới nhận ra cổ họng mình đang khô đến phát đau.


Cô thấy kim giây nhích qua số 12, chầm chậm lướt qua ba con số.


Một tiếng "cách" vang lên, cửa phòng tầng hai được mở ra.


Tim Dư Tô cũng nhảy lên tận họng theo tiếng vang. Cô ngẩng phắt đầu, thấy Phong Đình vừa bước ra khỏi cửa, anh đứng ngoài hành lang nhìn mọi người, ý cưới thoáng hiện trên gương mặt: "Thành công rồi."


Trái tim nhảy trở về vị trí cũ.


Vương Đại Long gào lên rồi lao lên tầng hai, vừa ôm Phong Đình vừa liên tục hạ mấy quả đấm lên lưng anh: "Sếp, khỉ thật, anh làm tôi sợ gần chết rồi đấy!"


Phong Đình hé môi nhưng lại không thốt tiếng nào, rồi cứ thế đột ngột hôn mê bất tỉnh.


Vương Đại Long sững sờ, khi nãy chỉ vừa mới nhẹ lòng mà chớp mắt sau tim đã lại đập thình thịch. Anh ta cõng Phong Đình trên lưng, hét lớn: "Nhanh lên! Bạch Thiên lái xe đi! Tới bệnh viện!"


Bạch Thiên cầm chìa khóa xe chạy vội xuống nhà.


Hồng Hóa và Đường Cổ cũng lên tầng giúp Vương Đại Long đưa Phong Đình xuống.


Người bên hội Dương Quang cũng muốn giúp đỡ, nhưng đông qua lại thành ra cản đường, Dương Quang bảo bọn họ ở lại căn hộ, chỉ để mình Dư Tô tới viện.


Bạch Thiên liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ, lại gặp phải cảnh sát giao thông bên đường. Đến khi tới viện thì sau xe họ đã có mấy chiếc xe tuần tra bám theo.


Nhưng thấy bọn họ đến bệnh viện thì cảnh sát giao thông cũng tạm thả cho cả nhóm đi.


Dư Tô lái một chiếc xe khác đi theo sau, Hồ Miêu cũng ở trên xe nhưng hai người không ai nói một câu.


Dư Tô im lặng là để chuyên tâm lái xe, còn Hồ Miêu thì sợ mình không cẩn thận nói gì xui xẻ.


Hai người đợi đèn đỏ, tới khi đến được bệnh viện thì bác sĩ cũng đã đưa Phong Đình đi kiểm tra rồi.


Vương Đại Long lo lắng tới độ vã đầy mồ hôi lạnh, trán nổi gân xanh, Hồng Hóa ngồi cạnh đang nhẹ giọng an ủi anh ta.


Dư Tô và Hồ Miêu chạy tới, lo lắng ngồi đợi vài phút thì thấy Bạch Thiên cùng một bác sĩ bước ra.


Vương Đại Long vội hỏi: "Sao rồi?!"


Anh ta lo đến lạc cả giọng.


Bạch Thiên nói: "Không sao, chỉ mệt mỏi, quá sức nên tạm hôn mê thôi."


"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!" Vương Đại Long nở nụ cười ngay tức khắc.


Bác sĩ nọ liếc nhìn anh ta rồi hỏi: "Có cần kiểm tra luôn cả anh này không?"


Mọi người cùng bật cười.


Ngày hôm sau Phong Đình mới tỉnh lại, nhưng vẫn còn hơi yếu, nằm nghỉ thêm một ngày mới được xuất viện.


Đến lúc này mọi người mới cùng tụ họp lại, nghiêm túc quan sát Phong Đình mở điện thoại.


Sau khi mở icon Trò chơi chết chóc ra, thứ đập vào mắt họ vẫn là giao diện ứng dụng đơn giản.


Phía trên cùng giao diện là một hàng chữ vô cùng nổi bật.


Thấy dòng chữ này, mọi người tức khắc sửng sốt.


Đây vẫn là một chiếc đồng hồ đếm ngược, thời gian còn lại là 898 ngày.


Ngay giây phút thấy dòng chữ này, lòng Dư Tô lại chùng xuống.


Kết thúc của nhiệm vụ số mười bốn không phải dấu chấm hết cho trò chơi.


Dù rằng theo như đồng hồ đếm ngược thì màn chơi tiếp theo cách nhiệm vụ số mười bốn tới chín trăm ngày, thời gian đã kéo dài rất nhiều, nhưng điều này cũng chẳng làm các người chơi vui hơn được chút nào.


Ngón tay Phong Đình khựng lại, giây lát sau anh mới mở hòm thư ra.


Bên trong có năm bức thư, ngoài tiền, điểm thuộc tính và hai món đạo cụ ra thì còn một thông báo.


Phong Đình là người đọc xong thông báo này đầu tiên, anh bật cười: "Hóa ra là vậy."


[Chúc mừng người chơi Phong Đình thành công hoàn thành nhiệm vụ thứ mười bốn, nhiệm vụ tiếp theo sẽ là màn chơi cuối cùng của bạn. Chỉ cần hoàn thành nó, bạn sẽ đạt được phần thưởng cực kỳ hấp dẫn, đồng thời không còn bị cưỡng chế tham gia bất cứ màn chơi nào nữa. Ngoài ra bạn vẫn sẽ được giữ tư cách người chơi, xóa bỏ luật tử vong sau khi thất bại, bạn có thể tham gia nhiệm vụ bất cứ lúc nào tùy theo ý thích.


Chú ý: Ở những nhiệm vụ về sau, đẳng cấp của bạn sẽ không còn như những người chơi chưa vượt qua màn số mười lăm nữa.]


"Thế này thì hay quá rồi!" Anh Mập vui mừng: "Như vậy có nghĩa chỉ cần hoàn thành một màn chơi nữa là về sau có thể tự lựa chọn thời gian tham gia nhiệm vụ, mà dù có thất bại thì cũng không phải chết! Trò chơi chết chóc sẽ trở thành trò chơi bất tử."


Vương Đại Long nói: "Nhưng vẫn còn một ván nữa, không đơn giản đâu."


"Phải hai năm nữa mới bắt đầu, đừng lo lắng quá." Hồng Hóa nói.


Về sau, Phong Đình chầm chậm thuật lại cho mọi người nghe về tất cả các màn chơi anh từng hoàn thành.


Từ nhiệm vụ số tám cho tới số mười hai.


Từ kinh nghiệm của Phong Đình mà Dư Tô đã vỡ ra được nhiều điều.


Về sau, Phong Đình tham gia tất cả các nhiệm vụ của đồng đội trong Hội. Dư Tô cũng theo Hồ Miêu vào màn chơi một lần.


Tiếp theo nữa sẽ tới nhiệm vụ thứ tám của Dư Tô.


Cùng ngày đó cũng là màn chơi thứ tám của Đường Cổ.


Nhưng hai người không lập nhóm mà chỉ cùng ngồi đợi trò chơi bắt đầu ngoài phòng khách.


Vì đã có đạo cụ miễn tử nên Dư Tô không quá lo lắng.


Đồng hồ đếm ngược kết thúc, tiêu đề nhiệm vụ hiện lên ngay tức khắc.


Dư Tô cau mày, nói: "Tiêu đề màn chơi này không cung cấp được bất cứ thông tin nào."


Vương Đại Long sán lại nhìn, nói: "Dinh thự nhà họ Vương? Đúng là không đoán được gì thật..."


Lúc này, Phong Đình đang rót nước cũng vội bước đến, cướp lấy điện thoại trong tay Dư Tô mà không hé răng lấy một tiếng. Anh đánh một dãy số nhanh như bay rồi lại rút điện thoại của mình ấn nút xác nhận.


Khung “Lập đội” xuất hiện, Dư Tô sững sờ, hỏi: "Anh làm gì vậy?"


Hàng lông mày của Phong Đình thoáng nhăn lại, anh nhìn chằm chằm năm chữ "Dinh thự nhà họ Vương" trên điện thoại, không thốt một lời.


Sau khi lập đội, đồng hồ đếm ngược cũng kết thúc, Dư Tô không kịp hỏi thêm gì, quang cảnh trước mắt rung chuyển, cô đã bị kéo vào trong trò chơi.


Trước mắt cô là một con đường mòn cong cong, hai bên là ruộng đồng xanh mướt, bạt ngàn những cây lúa đang vươn mình.


Ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ mơn man, trong gió có thoáng mùi cỏ cây trong lành, khiến người ta thư thái vô cùng.


Dư Tô quay đầu nhìn quanh, bắt gặp vài người đang làm đồng trên ruộng nương ngoài xa.


Những người này đội nón lá, quần áo lấm bùn, đang miệt mài cày cấy.


Đưa mắt nhìn ra xa tiếp, cô thấy một con đường đất lớn, hai bên đường trồng đầy cây lớn.


Lại xa hơn nữa là bóng dáng mờ mờ của những căn nhà cùng khói bếp đang uốn mình chui ra từ ống khói.


Lại là bối cảnh nông thôn, Dư Tô lập tức hồi tưởng lại cái thôn nhỏ với nạn buôn người hoành hành khi trước.


Nhưng ngôi làng này không có núi cao cây lớn vây quanh, nhà cửa cũng được xây cất đàng hoàng khang trang chứ không xập xệ nghèo nàn như màn chơi trước.


Vậy thì nhiệm vụ lần này sẽ là gì?


Dư Tô lại nhớ tới năm chữ "Dinh thự nhà họ Vương", thầm nghĩ giờ mình phải đi tìm cho ra nhà họ Vương đã.


Có vẻ quanh đây không có bất cứ người chơi nào, tuy rằng cô và Phong Đình chung một đội nhưng lại không được đưa tới địa điểm gần nhau.


Dư Tô suy nghĩ rồi bắt đầu bước men theo con đường nhỏ, cô định hỏi đường mấy người nông dân đang làm đồng.


Vừa mới bước tới hỏi một người nông dân độ năm mươi tuổi xem nhà họ Vương ở đâu, Dư Tô đã tức khắc cảm thấy sự khinh thường của người này.


Ông ta nói: "Cô gái à, làng chúng ta là làng họ Vương, có mười nhà thì đến bảy nhà mang họ Vương rồi! Cháu muốn tìm ai?"

Bình luận