Trang chủ

Thiên Kiều

Tiếng Gió (Hạ)


Trương Lê lập tức nhíu mày nhưng chân vẫn đứng tại chỗ.



Hai người phía sau hắn thì sôi nổi lùi lại, trong đó một người tên Bạch Xuân Chi cao giọng thét lên, “Hai nước giao chiến còn không chém sứ giả! Tề Quốc Công thân là thế gia lại làm ra hành vi tiểu nhân thế này đúng là khiến thiên hạ nhạo báng!”.
Vừa nói hắn vừa nhìn khắp nơi thấy bốn phía thư phòng gió êm sóng lặng, không nghe thấy chút khác thường nào thì thầm than không xong—— đao thương bày ra khiến người ta thả lỏng, nhưng tên bắn lén thì đến chút cơ hội giãy dụa cũng không có!


Lục Trường Anh vừa nhấc tay tiểu Tần tướng quân đã khom người nhảy ra, phía sau là ba người.



Trong ba người Phù Kê cử tới thì Trương Lê, Hoàng Thắng Sinh là thư sinh, Bạch Xuân Chi là võ tướng nhưng lúc vào phủ bọn họ bị lục soát nên vũ khí sớm đã không còn, tiểu Tần tướng quân và thuộc hạ nhanh chóng trói được mấy kẻ này lại.



Trương Lê vẫn không hề đổi sắc, chỉ nhìn Lục Trường Anh nói, “Tề Quốc Công tốt nhất nên nghĩ cho kỹ, hiện giờ thời cuộc như mạng nhện, một tia gió thổi cỏ lay cũng khiến tình thế đổi chiều.
Hiện giờ chỉ có một nhánh quân nhỏ tiếp cận Dự Châu, nếu mệnh của ba người chúng ta táng ở Bình thành thì Ích Vương tuyệt đối không chịu ngồi yên đâu.”


“Trong nhà Trương tiên sinh có vợ con và phụ mẫu không?” Lục Trường Anh đứng dậy hỏi.



Trương Lê híp mắt không trả lời.



Lục Trường Anh liếc hắn một cái rồi nói tiếp, “Ta đoán người nhà của Trương tiên sinh đều đang ở Ung Châu.
Ích Vương Phù Kê xuất binh tới Kiến Khang hẳn sẽ mang theo phụ tá và tướng sĩ đắc ý.
Nay Thạch gia đột ngột xuất binh đánh Ung Châu lật ổ của hắn khiến Phù Kê không kịp trở tay, gia quyến của mưu sĩ bên người hắn tất vẫn còn ở Ung Châu.
Trương tiên sinh, ta nói có sai hay không?”


Trương Lê không đáp lời nói, Bạch Xuân Chi thì phỉ nhổ mắng, “Quả thật Bình thành Lục thị là thứ gió chiều nào xoay chiều ấy!”


Lục Trường Anh nhướng mày, “Đã biết ta như thế thì Ích Vương cần gì phải cử ba người các ngươi tới làm thuyết khách? Các ngươi nói xem hắn có ngu không?”


Trương Lê bị trói quặt hai tay phía sau, sắc mặt chưa biến, nghe Lục Trường Anh nói lời này thì trong lòng âm thầm gật đầu.
Ích Vương Phù Kê quá tin cái gì mà sĩ với thứ mà quên mất Lục Trường Anh là kẻ đã giãy giụa ở bên ngoài gần một năm.
Một vị thế gia công tử có thể ở loạn thế này đi từ bùn lầy lên đỉnh thì có thể nào là kẻ phân rõ sĩ thứ? Một năm sống chết cận kề chỉ sợ đã sớm khiến vị gia chủ mới hơn 20 tuổi của Lục gia nhìn thấu ấm lạnh của thế gian.
Thế sự gian nan! Lục Trường Anh hiện giờ cũng không phải một thiếu niên lang của sĩ tộc đơn thuần! Đáng tiếc điểm này Phù Kê vẫn chưa nhận ra được… Chỉ dựa vào lợi ích và danh dự mà đòi tới cửa thương lượng thì phần thắng của Phù Kê chỉ có năm thành! Chuyện chỉ có nửa phần thắng Trương Lê hắn luôn khinh thường không làm.
Nhưng mưu sĩ phải chú ý tận trung tẫn nghĩa, nếu muốn Trương Lê dùng mạng đổi lấy 5 thành thắng lợi kia thì hắn không sợ!


Nhưng thế này quá không đáng giá.



Bạch Xuân Chi vẫn chửi ầm lên, tiểu Tần tướng quân thấy thế thì vặn sái quai hàm của hắn khiến tên kia đau đến ngất xỉu.



Lục Trường Anh vừa nhấc tay đã có người tròng túi lên đầu Hoàng Thắng Sinh và Bạch Xuân Chi.
Bọn họ bị áp giải ra khỏi Vô Tự Trai, cũng không biết bị đưa tới đâu, mà Trương Lê thì vẫn im lặng, thờ ơ lạnh nhạt.
Đợi hai người kia đi rồi Lục Trường Anh cũng không hề kiêng dè Trương Lê.
Lòng bàn tay hắn vuốt ve thanh ngọc rồi nhẹ giọng dặn Bạch tổng quản, “… Sính lễ của Tạ gia phải đưa qua, bỏ thanh ngọc này vào chung luôn.”


Thanh ngọc này mà đưa qua làm sính lễ thì thế nhân sẽ biết!


Trương Lê đột nhiên trợn mắt.



Nếu Lục Trường Anh không giết hắn thì một khi thanh ngọc kia lộ diện Phù Kê cũng nhất định cho rằng hắn và hai người kia dựa vào thanh ngọc này phản bội chủ!


Người nhà hắn quả thực vẫn còn ở Ung Châu! Mà Phù Kê vẫn còn thủ hạ cũ ở Ung Châu —— đây là lý do vì sao Phù Kê có thể yên tâm để hắn hộ tống thanh ngọc tới làm thuyết khách…


Trương Lê thở mấy hơi mới ngẩng đầu nhìn Lục Trường Anh lúc này một thân phong nhã, tay nhẹ vịn ghế dặn dò vị Bạch tổng quản kia.
Lòng bàn tay Trương Lê siết chặt lại, cuối cùng cũng nói, “Lục Đại Lang, nếu ngươi muốn giết ta thì ta cũng chẳng sống được, cái này ta nhận.
Nếu ngươi muốn lấy ta làm khiên, hoặc có rắp tâm khác thì ta chỉ khuyên ngươi một câu, họa không thể liên lụy kẻ khác, ngươi cũng có người nhà ngươi phải hiểu.”


Ánh nến lóe lên, nảy tách một cái.



Trương Lê chỉ thấy Lục Trường Anh nghiêng mặt qua đây, mặt mày hắn thong dong.
Nghe thấy lời này Lục Trường Anh nhìn chằm chằm hắn, qua một lát mới cười, “Ngươi nói đi.”


“Ung Châu, Thiện Thành, phố số 9, hộ 360.” Trương Lê chỉ thấy tim siết lại, lời vừa nói ra đã hối hận.



Nhưng hắn chẳng còn lựa chọn nào khác…


Đại Tấn không quá khắc nghiệt với nữ tử đã xuất giá, nhưng đối với mưu sĩ và tướng sĩ lại cực kỳ hà khắc.
Người mang một chữ “sĩ” thì yêu cầu trung thành cực cao —— Lục Trường Anh hai mặt, giả vờ kết giao với Phù Kê nhưng thật ra lại ủng hộ Thạch Mãnh.
Cái này chính là vũ nhục thanh danh của sĩ tộc, nhưng một chiêu ấy của hắn lại làm bí mật nên người trong thiên hạ chẳng ai biết, cho nên hắn vẫn có thể đứng ở nơi cao này.



Còn Trương Lê hắn rõ ràng là phụ tá của Phù Kê!


Thanh ngọc không có, ba kẻ thuyết khách lại phản bội vậy Phù Kê có khác nào vừa mất phu nhân lại thiệt quân.



Lúc này xem như Phù Kê bị Lục Trường Anh lừa hai lần, nhẫn nại của hắn gần như sẽ tổn hao hết.
Một khi như thế hắn sẽ bị bức nóng nảy mà lộ quân át chủ bài, với cá tính của hắn thì chuyện ấy là chắc chắn.
Nhưng Thạch gia đến tột cùng có bao nhiêu binh mã bọ họ chẳng ai biết, vậy Ích Vương có cơ hội nào để xoay người?


Trương Lê mơ hồ đã hiểu được Lục Trường Anh muốn làm cái gì.



“Được, ta đã biết.” Lục Trường Anh dựa lưng lên bàn, nói cực kỳ bình thản, sau đó dặn Bạch tổng quản, “Dọn dẹp Thu Diệp trai để Trương tiên sinh ở, thức ăn và đồ dùng đều phải để ý, không được bạc đãi Trương tiên sinh, cũng đừng để Trương tiên sinh cảm thấy Lục gia không thỏa đáng rồi nhất thời luẩn quẩn trong lòng hại tính mạng.
Nếu Trương tiên sinh không còn thì chúng ta cũng chẳng cần đến Ung Châu Thiện Thành nữa.”


Bạch tổng quản cúi đầu đáp vâng, còn Trương Lê chỉ thấy kinh hãi.



Tháng 5 trời sáng trong, Trường Đình ngủ dậy thì nghe Bạch Xuân đang kề tai nói nhỏ với Mãn Tú, “… Hôm qua ta không trực đêm, ở phía sau nghe thấy gian ngoài có động tĩnh.
Sáng sớm đi hỏi hóa ra Bạch tổng quản thu dọn Thu Diệp trai để đón một vị tiên sinh vào ở.
Cha ta được cô nương sắp xếp tới nhà kho, sáng sớm ông ấy nói trong sính lễ gửi cho Tạ gia có thêm một thanh ngọc cực tốt, chính là cái loại ngàn vàng khó mà có…”


Phù Kê đại khái sẽ tức giận đến nổ phổi.



May mắn Lục Trường Anh không cưới người như Tạ Tuân… Nếu là Tạ Tuân, chỉ sợ hắn sẽ tự sát để thoát khỏi hành động lưu manh như thế này…


Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.



Trường Đình đột nhiên nghĩ tới câu này.
Nhờ Thạch Mãnh ban tặng mà Lục Trường Anh cũng dần dần mở rộng giới hạn của bản thân…


Bạch Xuân nghĩ nhiều, lúc đưa trà còn hỏi Trường Đình.
“Nhà chúng ta còn thiếu phụ tá sao?”


Trường Đình cười mà thưởng cho Bạch Xuân hai thỏi bạc, lại khen nàng ấy một câu, “Phòng chúng ta coi như cũng có người thông minh!” Sau đó nàng liếc mắt nhìn Ngọc Nương đang nghiêm túc dùng trà, “Trước kia Lục gia đương nhiên không thiếu phụ tá, lúc cường thịnh chúng ta có tới 300 phụ tá, ngồi đầy Vô Tự Trai.
Nhưng đám phụ tá ấy 1/3 ở Kiến Khang chống đỡ nhà cũ, một phần ba mang theo trên đường cùng rời lên phía bắc, còn 1/3 bị Lục Phân mang về Bình thành trước.
Phụ tá ở Kiến Khang không thể động, những người theo đi lên phía bắc đã chết, những mưu sĩ đi theo Lục Phân thì không dám dùng.
Ca ca đương nhiên có tài bày mưu lập kế, nhưng người tài bên cạnh cũng là một vấn đề lớn.
Nếu ca ca đã giữ người kia lại thì ắt có chỗ dùng tới, dù không dùng thì cũng không thể thả người này về chỗ Phù Kê.”


Nếu Lục Trường Anh đều cảm thấy người này không tồi vậy thả hắn đi không phải là ngốc sao?


Bạch Xuân cái hiểu cái không gật gật đầu, tiểu A Ninh cũng cái hiểu cái không gật gật đầu.
Chỉ có Mãn Tú và Ngọc Nương là một người nghiêm túc bện hoa, một người nghiêm túc ăn bánh hạt dẻ, biểu tình nghiêm túc giống như đang bài binh bố trận.



Hạ tuần tháng 5 sính lễ của Lục gia khua chiêng gõ trống đi tới Bạch Sơn.
Nơi ấy cách Bình thành hơi xa, ở giữa có hai tòa thành trì.
Hai tòa thành này thấy cờ của Lục gia thì lập tức cho đi, nhưng thình lình lại thấy đi đầu là một thanh bích ngọc.
Tin tức truyền đến truyền đi cuối cùng ai cũng biết Bình thành Lục thị lấy quốc bảo ra cầu cưới mỹ nữ của Tạ gia.
Trong lúc nhất thời Tạ gia cực kỳ thể diện, Lục gia thì vang danh giàu có, hào khí sĩ tộc truyền khắp nơi.
Lục gia lấy tài phú khuynh thành cầu cưới con gái Tạ gia khiến Tạ thái phu nhân cực kỳ vui mừng, mặt mũi vinh quang.



Mọi người đều vui mừng trừ một kẻ xui xẻo.



Phù Kê.



Phù Kê quả thực muốn phát tuyên cáo nói tiền Lục Trường Anh cưới vợ là của lão tử! Là lão tử bỏ tiền ra! Lão tử còn có ba gã mưu sĩ không biết xấu hổ đi lấy lòng Lục Trường Anh, đúng là con mẹ nó! Lục Trường Anh quả thực quá không biết xấu hổ! Mưu sĩ cũng muốn, tiền cũng muốn, ngoài túi da kia hắn có cái gì giống một thiếu gia sĩ tộc thanh cao cơ chứ?!


Mẹ nó!


Phù Kê hung hang mắng vạn lần trong lòng, vừa tức vừa đau.



Phù Kê chỉ thấy giận tím tái, đội quân nhỏ vây Dự Châu lúc này biến thành rất nhiều quân, cũng không cố kỵ thân phận sĩ tộc của Lục gia, cũng không cố kỵ nguy cơ phân tán binh lực mà nhất định phải nhổ một hơi này.
Dự Châu giới nghiêm nhiều ngày, ngoài thành binh lính ào ào xông tới, Phù Kê thế công mãnh liệt, Lục Trường Anh an ổn ngồi ở Quang Đức Đường chỉ thủ chứ không tấn công.
Thủ thành dễ, công thành mới khó nhưng Phù Kê một mình đập nồi dìm thuyền tấn công Dự Châu, mỗi ngày đều tăng binh.
Sau hai ngày trầm mặc Lục Trường Anh rốt cuộc cũng biết Phù Kê lấy binh lực tiếp viện từ chỗ nào —— Trần gia ở Quảng Nguyên, nơi ấy đường rộng, binh lực của Phù Kê có thể ra vào dễ dàng, một đường thẳng hướng Dự Châu ở phía bắc.



Trường Đình đột nhiên nhớ tới vợ của Lục Phân là Trần thị.
Lúc nàng ta chết Trần gia chưa từng có người tới, chuyện này vốn không đúng, có lẽ từ lúc ấy Trần gia đã kết thù với Lục gia.



Trong tứ đại gia tộc của Đại Tấn rốt cuộc có Trần gia nhập cuộc, tình hình chiến sự càng thêm hỗn loạn.



Trường Đình chỉ kinh ngạc một chút.
Phù Kê biết rõ Ký Châu và Dự Châu cách nhau cực gần, Thạch Mãnh lại cùng Lục Trường Anh có hiệp ước, vậy vì sao hắn lại dám mang binh đánh Dự Châu? Hắn không sợ Thạch Mãnh nhân cơ hội xuất binh giải vây cho Lục gia và nuốt luôn số nhân mã này của hắn sao?


Nghi vấn này chậm rãi được cởi bỏ khi Nhiếp thị, phu nhân của Lục Thập Thất đi tới Quang Đức Đường.



Nhiếp thị cực kỳ nghiêm túc nhìn Trường Đình, lại nhìn tiểu A Ninh.
Trường Đình thấy thế thì để Mãn Tú đưa A Ninh vào bên trong còn mình thì cười nói, “Tẩu tử có gì muốn nói thì cứ nói, trước mặt A Kiều không có gì để do dự cả.”


Nhiếp thị trầm mặc một lúc lâu mới hạ thấp giọng, “Bên ngoài có lời đồn đại không tốt lắm liên quan tới đại cô nương.
Lời đồn đã truyền tới Bình thành, đại khái có người bên ngoài nghe nói…”


Trường Đình đưa một chén trà qua ý bảo nàng ấy nói tiếp.
Nhiếp thị cắn răng một cái, “Bên ngoài truyền đại cô nương ở bên ngoài hơn nửa năm, vì mạng sống, vì cơm ăn nên trộn chung một chỗ với đám thương nhân cùng bá tánh bình dân, sớm đã… sớm đã…”


Trường Đình nhíu mày.



“Sớm đã không còn trong sạch…” Nhiếp thị nói một câu này cực nhanh sau đó duỗi tay nắm lấy tay Trường Đình cao giọng an ủi, “Đại cô nương, ngài đừng bực, đây đều là lời đồn đãi thôi! Thập Thất nói ngài nên biết và bảo ta tới nói với ngài một câu.
Chúng ta chỉ sợ ngài nghe được người có tâm truyền tới thì sẽ trúng chiêu…”


Hiện tại Lục Thập Thất chưởng quản hơn phân nửa công việc trong tộc, ra vào thành vì thế cũng nhiều hơn, tin tức cũng linh thông.



Trường Đình vẫn không đổi sắc mặt, một chiêu này của Phù Kê đúng là cao tay —— một nữ tử mang theo em gái từ U Châu thoát ra, hiện tại thế đạo lại loạn như thế thì cô nương gia làm sao mà sống? Người có tâm đương nhiên sẽ nghĩ tới chỗ lệch lạc, cái gì mới có thể đổi được lương thực? Đương nhiên là chỗ tốt mà ông trời ưu ái nữ nhân.



Phải, Đại Tấn không quá kiềm kẹp nữ nhân, nhưng nếu nữ tử mất trong sạch thì chỉ có thể dùng lụa trắng mà thắt cổ, nếu không sẽ bị nhốt lồng heo trầm xuống nước, âu cũng là bình thường.



Huống chi hiện giờ nàng đã định hôn với Thạch gia!


Thạch Mãnh cần mặt mũi, Thạch gia cần mặt mũi, dù có thân phận thấp hơn thì cũng chẳng ai muốn một nữ tử đã bị thứ dân đùa bỡn gả vào nhà mình! Người trong thiên hạ đều đang nhìn đó!


Thạch Mãnh muốn thành nghiệp lớn, ông ta không thể mất mặt được! Lục gia cũng không thể mất mặt được!


Hai nhà Lục và Thạch có thể nghị thân hay không còn phải xem lại, và đương nhiên trước khi lời đồn đãi được chứng thực thì vì sao Thạch gia lại phải xuất binh giải vây cho Lục gia chứ?! Thạch gia có đê tiện tới đâu cũng không đê tiện tới nước này! Nam nhân muốn cái gì nhất? Chính là mặt mũi!


Trường Đình híp mắt lại, trong lòng không nhịn được mắng mẹ nó.

Bình luận