Trang chủ

Thiên Kiều

Thảo Phạt (Thượng)


Lục Trường Anh hận sắt không thành thép, “Cho nên ca ca mới phải giúp muội lấy mồi ra nhử! Trên người hắn trúng hai đao mà vẫn đội mưa to chạy tới Nghiên Quang Lâu thì ta tin hắn có tâm.
Một đường tới đây hắn đối đãi với mọi người thế nào ta cũng không phải không biết gì hết, cũng tin hắn cố ý.
Hắn làm việc ổn thỏa, chắc chắn lại không mất đi nhạy bén, chứng tỏ hắn có đầu óc.
Cửa của Quang Đức Đường luôn rộng mở, ta không đóng lại nhưng nếu hắn muốn cưới muội về nhà thì phải lấy bản lĩnh ra cho ta xem.”


Cửa ải thứ nhất là hôn ước, thứ hai là Thạch gia, thứ ba… thôi đi, Lục gia không có dị nghị gì.



Lục Trường Anh nói rất rõ ràng, muốn cưới cũng được, hắn đồng ý, nhưng cưới thế nào thì đừng hy vọng Lục gia đứng ra giúp Mông Thác, nếu không Lục gia thành cái dạng gì?


Hôn ước, Thạch gia, hai ngọn núi lớn này làm sao mà phá? Mông Thác ỷ lại vào Thạch gia mà sống, nếu làm không tốt, một không cẩn thận sẽ khiến Lục gia đắc tội Tạ gia.
Ở trong tình huống ấy Lục gia còn có thể đón nhận Mông Thác sao? Quá mềm không được, quá cứng cũng không được, lặng lẽ không được, quang minh chính đại lại càng không được.
Lục Trường Anh đã nói rồi, Lục gia sẽ không giúp, nếu cưới được thì Lục Trường Anh hắn sẽ chuẩn bị của hồi môn mười dặm mà gả em gái qua.
Còn cưới không được thì Lục Trường Anh vẫn chuẩn bị của hồi môn mười dặm để gả em gái đến nơi khác.



Trường Đình gật gật đầu nói, “Mông Thác chưa bao giờ nói không giữ lời, một khi đã quyết giết người phóng hỏa thì nhất định hắn sẽ làm được.
Hắn đã nói ra miệng thì muội tin hắn.”


Lục Trường Anh nheo mắt.



Sao lúc ấy hắn không hạ độc Mông Thác cho rồi!


Nếu lúc ấy nhẫn tâm hạ dược thì Lục Trường Đình cũng sẽ không có cơ hội làm hắn tức thế này!


“Nếu… Mông Thác sai một nước cờ, cứ thế bỏ lỡ thì A Kiều phải làm thế nào?” Lục Trường Anh im lặng một lúc lâu cuối cùng vẫn trầm giọng hỏi.



Trường Đình hé miệng cười nói: “Trời đất là lò, gió mạnh là đao, yêu hận cũng chỉ như muối bỏ biển…” Sau đó nàng phì cười, giọng thay đổi, chân lộ ra khỏi làn váy đá đá nói, “Vậy muội sẽ thay một đôi giày vải đế dày, cùng lang quân lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, mai danh ẩn tích, lưu lạc thiên nhai!”


Tiểu cô nương nói rất thoải mái, biểu tình xinh xắn đáng yêu, lời cũng dũng cảm.



Ừ, nếu Lục Trường Anh biết những lời này lấy từ thoại bản lưu truyền nơi phố phường thì nhất định cũng sẽ khẩn cầu Hồ Ngọc Nương đừng đọc thoại bản nữa mà nói chuyện cho đàng hoàng.



“Muội dám!”


Lang quân như trích tiên khó có lúc dựng mày, hung thần ác sát hăm dọa, “Nếu muội dám thì ta sẽ đánh gãy chân Mông Thác!”


Trường Đình ngửa mặt cười ha ha.



Được, trái tim treo cao của nàng cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Anh nhà nàng tuy không đồng ý nhưng cũng không phản đối!


Không có dấu hiệu cũng là dấu hiệu tốt!


Trường Đình cười đến nấc lên, Lục Trường Anh thở dài nhận mệnh mà hỗ trợ vỗ lưng thuận khí cho nàng nhưng lại nghe thấy nàng nhẹ giọng nói, “Mông Thác sẽ không phụ muội.
Hắn nói sẽ không để muội phải thất vọng.
Muội tin tưởng hắn, cũng mong huynh tin tưởng hắn.



Những ngày sau này là gian nan hay nghèo khổ, là ăn nhờ ở đậu hay nén giận muội đều đã nghĩ tới tình huống tệ nhất.
A huynh có biết không, dù muội có nghĩ tới tình huống tệ nhất thì trong kế hoạch của muội vẫn có hắn.” Trường Đình quay mặt lại nhìn Trường Anh, “Sau khi cha qua đời muội rất khó tin tưởng người khác.
Đến cả bà muội cũng vẫn có cảnh giác, không thể hoàn toàn tin tưởng.
A huynh, muội có mắt, cũng có tâm, huynh đừng lo cho muội.”


Lục Trường Anh vỗ lưng cho em gái, một lúc lâu sau hắn mới nói, “Lần tới gặp Mông Thác phải bắt hắn bồi thường mới được.”


Trường Đình “A” một tiếng.



Lục Trường Anh lập tức chỉ tay về phía trước, “Trước khi hắn đi đã làm vỡ kiện đồ cổ bằng men sứ màu xanh để ở cửa hiên.
Hoàng kim có giá, ngọc lại vô giá, đồ cổ còn quý hơn ngọc.
Lần tới gặp nếu hắn không thể đền cho ta một cái giống như đúc thì đến cửa Quang Đức Đường ta cũng sẽ không cho hắn vào.”


“Huynh cũng nói là đồ cổ mà, làm sao đi tìm cái giống hệt chứ?!” Trường Đình lập tức gào lên, “Ca ca, huynh đừng chuyển đề tài! Nếu khó quá thì muội đền! Trong kho của muội còn rất nhiều bình, đừng nói tiền triều, chính là đồ đồng thời Xuân Thu muội cũng bồi thường được! Ngày nào đó rảnh rỗi huynh tới mà chọn cái huynh thích đi!”


Trong mắt Lục Trường Anh là 5 chữ to: Hận sắt không thành thép.



Lục Trường Anh không nhắc tới chuyện Mông Thác nữa, Trường Đình tuy vẫn còn thấp thỏm nhưng cũng không muốn làm hỏng thanh danh của hắn trước mặt anh mình —— Mông Thác nói hắn làm được thì nàng cũng tin! Còn hắn có làm được hay không nàng cũng sẽ có cách, tuy nói hại người hại mình nhưng hẳn cũng có thể nửa đời sau không cần hối hận.



Lục Trường Anh không đề cập tới Tạ Tuân là bởi vì hắn căn bản không để bụng đến tâm tư của Tạ Tuân.



Trường Đình không đề cập tới Tạ Tuân là bởi vì nàng hiểu rõ Tạ Tuân cũng không nhất định phải cưới nàng.
Hắn thích tiểu cô nương ngây thơ nhu thuận, không phải nàng.
Nếu không có nàng Tạ Tuân còn có thể bàn một mối hôn nhân càng tốt hơn.
Tạ Tuân cưới nàng một nửa là vì Tạ gia, một nửa là vì hứa hẹn, dù sao không có tí nào là vì nàng, hoặc vì bản thân hắn.



Hai anh em lải nhải nói rất nhiều, Trường Đình ăn trực một bữa cơm trưa sau đó hành lễ cáo từ.
Trước khi đi nàng nghĩ nghĩ sau đó cũng nói ra miệng, “Ca ca vẫn nên trả Bách Tước lại cho Nghiên Quang Lâu đi, như vậy sau này tẩu tẩu vào cửa mới không khó xử.”


Lục Trường Anh đương nhiên biết Trường Đình đang nói chuyện gì.



Lúc nãy Bách Tước chưa được gọi đã tự tiện vén mành lên thăm dò vào, với hành vi ấy đáng nhận 10 gậy.
Chủ tử không gọi sao tôi tớ dám tự tiện vào nhà như thế?


Lục Trường Anh trầm ngâm một lát mới đáp, “Được, nhưng cũng không cần đưa người về Nghiên Quang Lâu của muội, để Hoàng Ẩu giúp tìm một nhà tốt và gả nàng ta đi —— nàng ta ở bên cạnh ta cũng đã đủ lâu, làm đại nha hoàn lâu như thế thì thân phận cũng đủ, muốn nghị hôn cũng không khó.”


Kỳ thực Lục Trường Anh là người trọng tình trọng nghĩa.



Hắn giữ Bách Tước ở bên cạnh hai năm chỉ để giúp nàng ta tăng lợi thế khi làm mai, chứng tỏ nàng ta được gia chủ coi trọng —— một nha hoàn được Lục gia coi trọng thì ở Bình thành này cũng sẽ không gặp phải trở ngại gì.



Trường Đình gật gật đầu nói, “Chúng ta không phụ bọn họ là được.”


Sợ chủ tớ xé rách mặt mũi khó coi vậy dứt khoát không để xảy ra việc này mới tốt.



Qua buổi trưa mặt trời chói chang treo trên cao, thời tiết bắc địa quả là khó lường.
Ban đêm và buổi sáng mát mẻ, nhưng tới trưa lại nóng, Lục Trường Anh đưa em gái tới cửa hàng lang nàng đã xua quay người xua xua tay nói hắn không cần tiễn nữa, “Bên ngoài trời nắng, huynh mau về phòng đi.”


Lục Trường Anh phì cười, thấy bóng dáng đơn bạc nhưng hứng trí bừng bừng của nàng thì ý cười càng sâu hơn.



Vì sao hắn lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy?


Đại khái vì đây là lần đầu tiên sau khi về Bình thành hắn thấy em gái mình cười như một tiểu cô nương.



Thời tiết giữa hè, nam bắc Dự Châu rốt cuộc cũng đại loạn, hai vị phiên vương của Phù gia cuối cùng cũng khởi nghĩa, lấy lệnh “trừ gian nịnh, phù chính quân, theo Thiên Đạo” để thảo phạt Tần Tương Ung.
U Châu, Ký Châu, thậm chí Dự Châu đều im lặng không can dự nhưng lại mở thông con đường nam bắc nhường đường cho hai vị phiên vương kia.

Bình luận