Trang chủ

Thiên Kiều

Cơm Chín (Trung)


Hai nhà Tạ và Lục vẫn phải trao đổi thiếp canh thế nên Chân Định đại trưởng công chúa lập tức sốc lại tinh thần để sắp xếp việc này vào giữa tháng 2.
Bọn họ phải làm cho càng long trọng hơn, lần này địa điểm trao thiếp canh vẫn ở tường thành như cũ, bá tánh cả thành sẽ là khách mời tới tham dự lễ.



Vẫn là Nga Mi cầm cái khay có thiếp canh, chẳng qua lúc này bên trong thiếp canh là sinh thần bát tự của Lục Trường Anh.



Tạ Chi Dung đứng phía sau Tạ thái phu nhân, cả người thẳng tắp chỉ có đôi mắt là hơi nghiêng đi, khuôn mặt nàng ấy vẫn đẹp như đinh hương tháng ba nhưng cử chỉ khó tránh khỏi chút co quắp.



Lục Trường Anh thì đứng đối diện, tư thế thong dong, không hề lúng túng.



Lúc kết thúc buổi lễ người ta gõ ba tiếng chuông ngân vang, người hầu và gia tướng của nhà họ Lục vẩy đống bạc được đúc thành hình hoa mai xuống đám đông đang đợi bên dưới.
Phố phường lập tức sôi trào, có người nhảy lên vớt được một ít, có người gào thét.
Pháo nổ tung trời, toàn bộ chùa miếu trong Bình thành đều gõ vang tiếng chuông, tình cảnh cực kỳ náo nhiệt vui mừng.



Bá tánh bình dân vui vẻ cầm mấy mẩu bạc hình hoa mai sau đó hướng tường thành mà cúi chào.
Có vị cô nương to gan còn cao giọng thét, “Mong Tạ cô nương đối đãi với Lục Đại lang quân tốt một chút nhé!”


Lời này vừa ra thì bên kia cũng lập tức có người hò hét, “Tạ Ngọc Lang, Tạ Ngọc Lang! Cũng may ngài còn chưa trao đổi thiếp canh! Lần trước ta sợ tới mức tim ngừng đập luôn!”


“Ái u! Tốt nhất là tim ngươi đừng đập nữa! Tạ Ngọc Lang thà nhảy xuống Giáng Hà cũng không cần Mẫu Dạ Xoa như ngươi đâu!”


Dưới thành lập tức cười vang, ai cũng vui vẻ, cảnh sắc nhộn nhịp tô điểm cho mối hôn sự này.



“Chuyện tốt biến xấu rồi lại biến tốt, cuối cùng vẫn là tạo hóa trêu người.” Tạ thái phu nhân nhìn xuống dưới thành và nở nụ cười từ ái, “Hiện giờ mới chỉ trao đổi thiếp canh lão tỷ tỷ đã cho gõ ba tiếng chuông, vậy tới lúc gả cưới phải làm sao đây?”


“Thì gõ 9 tiếng là được.” Chân Định đại trưởng công chúa cũng cười vô cùng vui vẻ, “Cửu cửu quy nhất.
Có ai nghĩ được cuối cùng lại là hai đứa nhỏ này về chung một nhà chứ?”


Tạ thái phu nhân quay đầu đi nhìn Trường Đình và Tạ Tuân đứng một bên, còn Mông Thác thì đứng cách đó thật xa.



“Thạch gia cũng quá to gan.” Tạ thái phu nhân đến gần Chân Định và hỏi, “Chẳng lẽ lão tỷ tỷ thực sự muốn gả A Kiều cho tên tiểu tử kia sao?”


Nụ cười trên mặt Chân Định đại trưởng công chúa nhạt đi, “Không thì làm sao đây?”


Đây là chuyện khó, mấy ngày nay bà ta tống cổ Mông Thác ra ở ngoại viện và coi như mắt không thấy thì tâm không phiền.
Nhưng không thấy không có nghĩa là hắn không tồn tại… Chân Định cũng theo ánh mắt của Tạ thái phu nhân mà nhìn về phía Mông Thác.
Nói thật lúc đầu mới gặp bà cũng không ghét đứa nhỏ này, dù sao hắn cũng thực thông minh, tài năng và bản lĩnh không có gì để bắt bẻ, chỉ có mỗi xuất thân là không ra gì.



“Lời cũng đã nói rồi, trước mặt bao nhiêu người gạo đã nấu thành cơm.
Nếu Lục gia ngang ngược phủ nhận thì chỉ sợ Thạch Mãnh sẽ gióng trống khua chiếng đánh nuốt Dự Châu.”


Chân Định đại trưởng công chúa than thở, trái tim như bị cái gì đó xẻo một miếng, “Cho nên con người ta lúc làm việc cũng không nên để ý cái gì mà mặt mũi.
Ngươi xem Thạch Mãnh hắn làm việc không biết xấu hổ nhưng luôn cào đúng chỗ.”


Thạch Mãnh đúng là không biết xấu hổ, cũng không muốn sống nhưng dù da mặt có dày như tường thành thì lúc này ông ta cũng bị tức giận đến đỏ mặt.



“Vút” một cái, roi ngựa cứ vậy quất xuống, chính xác mà quật lên ngực Thạch Khoát.



Thạch Khoát hừ một tiếng, cố nuốt cỗ tanh ngọt đã vọt lên cổ.
Hắn quỳ gối trên mặt đất, xung quanh không có một bóng người, ở chỗ xa là một hàng bia ngắm cao cao.
Hắn nửa híp mắt ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ có bóng dáng mơ hồ của Ký Châu thứ sử Thạch Mãnh, cũng là cha hắn.



Thực buồn cười.



Từ nhỏ đến lớn Thạch Mãnh cầm roi ngựa đánh Thạch Mẫn thì đều đánh trượt, toàn là đánh lên ghế đá hoặc bàn gỗ bên cạnh.
Chỉ có đánh hắn là ông ta cực kỳ chuẩn xác, không trượt phát nào.



Thạch Mãnh lại nâng roi ngựa lên, một tiếng roi phá không đánh lên ngực trái của Thạch Khoát.



“Nghiệt tử! Ngỗ nghịch!” Hai mắt Thạch Mãnh đỏ vằn lên, “Lão tử đánh chết tên vô dụng nhà ngươi!”


Thạch Khoát lại nhận một roi nữa, cả người suýt thì ngã xuống.



Cha hắn hẳn là tức muốn hộc máu, dù sao cũng là một tay hắn phá hỏng chuyện tốt của Thạch Mẫn.
Hiện tại anh hắn đã 21 nhưng còn chưa đính hôn, cũng chưa nghị thân là vì sao? Bởi vì Thạch Mãnh muốn làm con chim phía sau bọ ngựa, ông ta đợi 2 năm, mưu tính từng bước chờ tới khi Lục gia không thể cự tuyệt được mới thay Thạch Mẫn cầu cưới con gái cả của Lục gia là Lục Trường Đình.
Thạch Mãnh chờ được rồi, thời cơ đều cực tốt, tới đường lui ông ta cũng nghĩ tới rồi.
Chỉ có một điều ông ta không nghĩ ra chính là người xuất hiện ở Bình thành ngày ấy không phải Thạch Mẫn mà là cháu ngoại của ông ta, Mông Thác.



Còn đứa con trưởng ông ta nể trọng nhất thì ở đâu?


Ở U Châu, hắn bị nhốt trong một tòa phủ đệ ở U Châu.



Thạch Khoát chỉ thấy ngực nóng rát, khóe miệng tóe máu.
Một tay hắn chống lên cát, một tay nhẹ nâng lên lau khóe miệng sau đó ngẩng đầu nhìn phía Thạch Mãnh, “Cha, ngài hẳn phải biết con mới là người có ích nhất.
Nếu con vô dụng thì há có thể lặng yên giữ đại ca ở U Châu 10 ngày chứ?”


Thạch Mãnh chỉ thấy khó thở, tay lại giơ roi lên cao, vút một tiếng hung hăng đánh lên lưng Thạch Khoát.



Cả người hắn bỗng nhiên đổ về phía trước, khuỷu tay phải chống trên mặt đất mới không ngã.



“Ngươi con mẹ nó nghĩ cái gì?! Ngươi và đại ca ngươi mới chung dòng máu cơ mà?! Cưới Lục gia cô nương thì Thạch gia chúng ta mới danh chính ngôn thuận! Một cơ hội tốt như thế mà ngươi con mẹ nó lại chắp tay đưa cho Mông Thác! Ngươi con mẹ nó không khác gì đàn bà, lúc nào cũng con mẹ nó không nhìn ra đại cục!” Giọng Thạch Mãnh như lệnh vỡ, khí thế bức người.
Ông ta tức muốn hộc máu mà lôi Thạch Khoát dậy mắng, “Ngươi con mẹ nó tự mình gạt A Mẫn ra rồi tự mình đoạt cũng được! Mông Thác họ gì?! Họ Mông, không phải họ Thạch!”


Thạch Khoát ho vài cái, cánh tay bị Thạch Mãnh kéo lên thì cả người lảo đảo về phía trước.
Thạch Mãnh vừa thả tay ra hắn lại ngã xuống, suýt thì sấp mặt.



“Ngươi con mẹ nó có phải vì muốn tức chết lão tử không?!”


Thạch Mãnh vốn tràn đầy vui mừng chờ tin tức tốt từ Dự Châu truyền tới bởi vì chỉ có lúc này lấy cái nhẫn ban chỉ kia ra mới có tác dụng! Nếu ông ta lấy nó ra sớm hơn thì với tính tình giảo hoạt của Lục Trường Anh chắc chắn hắn sẽ lấy điều kiện khác để lừa gạt ông ta.
Chỉ có lúc này là chuẩn, trước mắt bao người vì bảo toàn danh dự và mặt mũi Lục gia không thể không gả Lục Trường Đình đến Thạch gia!


Mà Lục Trường Đình có ý nghĩa gì?


Chính là sự ủng hộ của toàn bộ Lục gia! Nàng ta sẽ khiến người trong thiên hạ không ai dám mắng ông ta xuất thân ti tiện nữa!


Mùi bùn tanh tao của Thạch gia ông ta không rửa sạch được, chỉ có dựa vào thế tộc để thay đổi!


Một cơ hội tốt như thế nhưng lại con mẹ nó bị Mông Thác đoạt mất!


Thạch Khoát kinh doanh U Châu một năm, đây là địa bàn của hắn nên Thạch Mãnh cũng không quản quá chặt.
Dù sao người thừa kế chỉ có một, ông ta cũng ta cũng không thể quan tâm tới quá nhiều thứ.
Ai tưởng được Thạch Khoát lại lặng lẽ bắt lấy Thạch Mẫn và lục soát được cái nhẫn ban chỉ kia từ trên người anh mình để tới cuối cùng người tới Bình thành lại đổi thành Mông Thác!


Con mẹ nó, người cướp cô dâu biến thành Mông Thác!


Mông Thác đã nói ra lời thì Lục gia đừng tưởng nghĩ lại, mà Thạch gia cũng đừng hòng sửa lại!


Mẹ nó, một cục tức lớn như thế mà ông ta lại không thể không nuốt xuống! Không những thế ông ta còn phải dâng U Châu lên làm sính lễ cho Mông Thác cưới Lục Trường Đình! Đã mất con dâu lại thiệt binh, Thạch Mãnh khôn khéo nửa đời đã bao giờ chịu thiệt như thế này?!


Thạch Mãnh tức giận đến độ tức ngực khó thở, tay nhẹ buông khiến roi ngựa rơi trên mặt đất.

Bình luận