Trang chủ

Thiên Kiều

Song Hỉ (Trung)


Tiệc đón tiếp cực kỳ phong phú, Tạ Như Thụ và Lục Trường Anh rót đầy ly sau đó uống hết cả một bầu Long Tuyền.
Tạ Tuân văn nhã uống một bầu Ngọc Ốc Xuân, Trường Đình cùng mấy vị tỷ muội Tạ gia uống rượu mơ, lại bày hai bàn tiệc ở Bích Y Lâu để các vị cô nương ngồi.
Vì số người không nhiều nên Chân Định đại trưởng công chúa mời cả Hồ Ngọc Nương tới dự.
Bà cười nói với Tạ thái phu nhân, “… Ngọc Nương đã cứu A Ninh và A Kiều nhà chúng ta, là cô nương tốt, tính tình hào phóng cũng thông minh.”


Sau đó bà lại nhích người qua nói nhỏ, “Ngài cũng hiểu hiện tại hàn tộc cực kỳ mạnh mẽ, trong thứ dân cũng có hạt giống tốt.”


“Trong trăm người cũng có vài người không tồi.” Tạ thái phu nhân coi như cũng cho Chân Định một chút mặt mũi.



Tạ Chi Dung thì ôn nhu cười sau đó lặng lẽ dịch người ra để nhường chỗ.
Nàng ta cong môi, má lúm đồng tiền như hoa nhìn Trường Đình và nói, “Vị cô nương này lớn lên thực anh khí, nếu mặc đồ nam trang thì hẳn cực kỳ kinh ngạc.”


Muốn tiểu cô nương sĩ tộc tỏ vẻ thân cận với Ngọc Nương cũng không dễ.



Trường Đình lập tức vén tay áo rót cho Tạ Chi Dung một chén rượu mơ nóng hầm hập, mùi thơm bốn phía.



Ngọc Nương không chịu nổi ánh mắt lấp lánh cầu xin của A Ninh thế là trộm đút cho con bé uống mấy ngụm rượu.
Lúc Trường Đình phát hiện ra thì mặt A Ninh đã đỏ lựng, bộ dạng gà gật.
Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Ngọc Nương lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vai rụt lại tay xua xua.
Nàng bất lực chỉ đành bỏ lại một câu, “Trở về ta sẽ tính sổ!” sau đó ôm A Ninh cáo lui trước.



Chân Định đại trưởng công chúa cười hỏi, “Là do con khỉ con A Ngọc gây sự hả? Nga Mi đi qua giúp một chút! Ngươi mau đỡ em gái ngươi về nghỉ ngơi, ngày mai còn có chuyện đứng đắn phải làm đó!”


Chuyện đứng đắn gì vậy?


Trường Đình thấy lòng mình lập tức rụt lại, vừa qua cửa nàng đã hiểu ra —— bởi vì nơi ấy có mấy nhóm người đang thu dọn đồ lễ mà Tạ gia mang tới.
Cả đoàn ngựa xe đều mang theo lễ, đồ sứ, lụa tơ tằm, còn có mấy tráp sách cổ.
Tất cả đều được bao bằng lụa đỏ thẫm, chỉ kém viết một chữ “hỉ” trên đó…


Trường Đình ngừng bước nghiêng đầu qua nhìn sau đó hơi khó hiểu hỏi Nga Mi, “Trao đổi thiếp canh mà phải đưa nhiều đồ như thế sao? Sao ta chưa từng nghe nói có tập tục này nhỉ?”


Nga Mi cười nói, “Cũng có, nhà giàu thường muốn khoe một chút, từ Bạch Sơn tới Bình thành xa như thế, Tạ gia đã đi thì dù sao cũng phải mênh mông cuồn cuộn thì mới khí phái.”


Vậy chẳng phải thiên hạ đều biết hai nhà Tạ và Lục sắp liên hôn sao?


Trường Đình thở một hơi khói trắng, lòng nàng chỉ cảm thấy càng khó làm.
Tạ gia đưa tới nhiều lễ thế này, muốn từ chối cũng khó.



“Ngày mai đã làm lễ ư? Hôm nay người mới đến mà ngày mai đã tiến hành luôn thì không phải quá gấp gáp ư?” Trường Đình hỏi, trong lời nói mang theo chút hy vọng.



Nga Mi bật cười nói, “Người đến vào hôm nay nên Đại trưởng công chúa không muốn trì hoãn.
Ngày mai vừa đúng ngày 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu, như thế cực hợp làm hỉ sự, nhà ai cũng vui mừng.
Chủ tử của Tạ gia đi một đường tới đây cũng không phải ra roi thúc ngựa, cũng không phải ăn gió nằm sương mà vô cùng thong dong.
Nói mệt thì cũng mệt, vì con đường cũng không ngắn.
Có điều có nhà ai cưới vợ mà không mệt đâu? Ở nhà ngủ một giấc đã đời là có thể cưới được vợ về chắc?”


Hôn sự của Trường Đình đã chắc chắn, trên dưới Lục gia đều vô cùng vui vẻ.
Nga Mi trêu ghẹo thế này khiến mặt nàng càng đen thêm.



Một đêm này nàng không thể ngủ ngon, cứ thế lăn qua lộn lại khó lắm mới thiếp đi thì lại mơ thấy bản thân mặc hỉ phục màu xanh ngồi ở mép giường.
Khăn hỉ vừa nâng lên lại là khuôn mặt của Tạ Tuân ở đối diện, thế là nàng thét chói tai ở trong mộng.
Chờ nàng bị dọa tỉnh thì cả mặt đều là mồ hôi.
Sau nửa đêm nàng mới mơ màng ngủ, nhưng trong chốc lát đã bị Mãn Tú gọi dậy.



“Đại cô nương, ngài mau tỉnh lại đi… Hôm nay trao thiếp canh, ngài phải tới dự lễ đó!”


Trường Đình ôm mặt kêu rên.



Mông Thác!


Lăn tới đây ngay!


Sinh thần bát tự của vợ ngươi đều sắp bị bỏ ở từ đường của Tạ gia rồi kia kìa!


Trường Đình chạm vào trán, cực trấn định mà quay đầu nói với Mãn Tú, “Ta bị sốt, không dậy được.”


Mãn Tú cả kinh lấy mu bàn tay sờ sờ sau đó cực kỳ trấn định nói, “Ngài lừa nô tỳ cái gì nô tỳ tin cái đó, nhưng nô tỳ cũng khó xử lắm, rốt cuộc đám lang trung kia không dễ lừa như nô tỳ đâu.”


Trường Đình lại che mặt kêu rên.



Nàng thực sự sốt ruột, giống như có cái chảo nóng ở bên cạnh.
Nàng ngồi đó nhìn chằm chằm gương đồng chỉ thấy một tiểu cô nương làn da trắng nõn, mi cong cong, mặt nhòn nhọn, cũng may tuổi còn nhỏ nên dù một đêm không ngủ mặt vẫn như trứng gà bóc.
Trường Đình nhìn chằm chằm gương không sao an tĩnh lại được, nên đơn giản véo tay mình.



“Ai da!”


Đau thì có đau, nhưng lại chẳng an tĩnh lại được!


Ngọc Nương cũng sốt ruột, lúc sắp tới Vinh Hi Viện nàng ấy nghẹn một lúc lâu mới hỏi, “Nếu không ta mặc kệ Trường Anh a huynh, ngươi định đi giày gì?”


Trường Đình không hiểu nàng ấy muốn nói gì nên nhanh chóng vén tà váy để lộ giày thêu bên dưới ra.



Ngọc Nương lập tức hô to, “Được! Dù sao ngươi cũng đang đi giày thêu đế mềm, có thể đi đường! Hôm nay chúng ta vượt thành, ngươi đi về phía Ung Châu đi.
Cứ thế mà đi, có thể từ Trù Sơn đi tới Ký Châu, hôm nay thế nào cũng có thể đi từ Bình thành tới Ung Châu…”


“Thế thì thật sự thành Uyển Cơ và Thôi Sinh rồi!” Trường Đình lại kêu rên, “Nhưng ta đi đâu cầu một vị Bồ Tát tới phổ độ chúng sinh đây!”


Vinh Hi Viện vô cùng náo nhiệt, Trường Đình vừa đến đã nghe thấy có người của Tạ gia hô to, “Đại cô nương tới! Cuối cùng cũng kịp giờ lành!”.



Nàng lập tức nhắm mắt, tâm siết chặt mà nhấc tay vén mành lên đi vào trong.
Lục Trường Anh ngồi đó như núi, nàng rũ mắt thẹn thùng rồi khẽ xách váy đi tới ngồi bên dưới hắn một ghế.
Đám nữ quyến vẫn cười nói nháo nhào, giọng không lớn nhưng chung quy có nhiều nữ nhân như vậy thì lúc nghe vào lỗ tai vẫn thành tiếng cãi cọ ồn ào.



Trường Đình vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Tuân, ánh mắt hắn khiến nàng không thoải mái.
Nói thế nào nhỉ? Giống như một đại thương nhân bỏ mấy xuyến tiền ra mua một thứ đồ, và hắn hiện tại đang nhìn kỹ và bình phẩm món đồ này tốt xấu ra sao.



Tạ Tuân còn đang suy tính xem cưới nàng có đáng giá hay không ư? Có lẽ hắn lại nhớ tới bộ dạng không nhu thuận của nàng, còn có danh tiếng hung hãn tàn nhẫn, không hề giống một vị cô nương ngây thơ xinh đẹp như cảnh xuân.
Tạ Tuân là người tốt, nhưng không phải mọi người tốt đẹp trên đời này đều có thể thành đôi.



Lúc mọi người tập trung đầy đủ hết thì cả đoàn lập tức đi tới tường thành.
Trường Đình cũng không rõ vì sao trao đổi thiếp canh luôn phải được thực hiện ở nơi ấy.



“Một là để ủng hộ sĩ khí, hai là thể hiện tầm quan trọng của của cuộc hôn nhân này.” Chân Định đại trưởng công chúa nói như thế, “Lục gia cũng từng có tiền lệ này, lúc trước các cô nương gả chồng sẽ trao thiếp canh ở bên ngoài tường thành, để người trong thành đều tới xem lễ.
Ban đêm mọi người sẽ đi thả đèn cầu phúc, như thế vị cô nương kia sẽ nhận được mọi lời chúc mà lên đường gả ra ngoài để cả đời vui vẻ.”


Chân Định đại trưởng công chúa cực kỳ cảm khái khi nói ra lời này, Lục Trường Anh cũng ủng hộ hoàn toàn.



Trường Đình thì sốt ruột cúi đầu thấp giọng nói, “A huynh, nếu huynh mặc kệ thì đời này A Kiều cũng sẽ không để ý tới huynh nữa.
Muội nói thật, có không ít nữ tử sĩ tộc hòa li…”


Lục Trường Anh nhìn em gái một cái sau đó chỉ thấy ngứa răng, mãi lâu sau hắn mới cắn răng một cái, “Muội yên tâm…”


Trường Đình chỉ thấy tay chợt lạnh mồ hôi, nhưng trong lòng cũng coi như an tâm một chút.



Việc trao đổi thiếp canh nói đơn giản cũng không đơn giản, nói rườm rà cũng không rườm rà, theo quy củ của Lục gia và Tạ gia thì chuyện dù đơn giản cũng thành phức tạp.
Người của hai nhà đứng trên tường thành, các nữ quyến đội mũ có rèm, phía dưới là bá tánh của Bình thành, còn một ít lưu dân chạy nạn tới Dự Châu lúc này cũng ăn mặc chỉnh tề.
Mọi người đều la hét náo động “Tạ Ngọc Lang, cho chúng ta chiêm ngưỡng một chút!”, hoặc bọn họ kêu, “Đại lang quân, Đại lang quân! Tiểu nhân dập đầu cảm tạ ngài!”.
Thường thường có các cô nương gia ném túi thơm và hoa tươi lên đầu tường, đa phần vì Tạ Tuân, phần còn lại vì Lục Trường Anh…


Một người có vẻ ngoài anh tuấn, một người có đức, nhưng Trường Đình cảm thấy Lục Trường Anh hẳn đang cắn răng.



Đồng hồ cát rào rạt rơi xuống không ngừng.



“Đông!”


Chuông gõ vang.



Giờ lành đến!


Dưới thành là tiếng hoan hô, hoa tươi túi thơm càng nhiều, cái vướng trên ngói đen nơi tường thành, cái bay lên không trung rồi rơi xuống như phù dung sớm nở tối tàn, thậm chí có cái vướng lên đầu tường.
Chân Định đại trưởng công chúa cùng Tạ thái phu nhân đứng bên nhau, hai người đứng thẳng tắp.
Chân Định đại trưởng công chúa vừa nhấc tay phải thì Nga Mi đã bưng một cái khay chậm rãi đi tới, trên khay là một phong thư bằng da trâu, phía trên gắn si đỏ.



Nga Mi đi càng ngày càng gần, Trường Đình thấy tim mình càng ngày càng đập nhanh hơn.



Cả người nàng run lên.



Tạ thái phu nhân duỗi tay… bà ấy sắp chạm đến phong thư rồi … Tạ thái phu nhân đã chạm đến phong thư…


“Thịch thịch thịch!”


Ba tiếng vang lớn! Như có người đang run run, lại như có người lấy vật nặng gõ lên cửa thành!


Tạ thái phu nhân buông tay xuống, mặt nhìn về phía cửa thành!


“Thịch thịch thịch!” Lại là ba tiếng vang lên!


Tiểu Tần tướng quân chạy như bay lên trên đài sau đó chắp tay cao giọng báo, “Là Mông tướng quân đập cửa thành! Chắc có chiến sự quan trọng!”


Mắt Trường Đình lập tức sáng ngời, nàng xốc rèm mũ, tay bám lấy tường thành mà nhìn xuống!


Chiến sự gấp cái khỉ ấy!


Lúc này Mông Thác một mình ngồi trên lưng một con ngựa màu đỏ thẫm, búi tóc cao cao, đại đao đeo trên lưng, vó ngựa bồn chồn mà qua lại.
Đầu hắn vừa ngẩng lên đã đối diện với nàng!


“Loảng xoảng”, cửa thành mở rộng ra, Mông Thác lập tức phóng vào trong, một tay nắm chặt dây cương, một tay giơ cao thứ gì đó.
Giọng hắn cực lớn, Trường Đình đứng ở trên tường thành cũng nghe được rõ ràng.



“Ký Châu Mông Thác tới cầu hôn Lục thị đích trưởng nữ! Tề quốc công Lục Xước trước đây đã từng đưa tín vật hôn ước cho ta! Mong Lục gia giữ lời hứa!”


Trường Đình há hốc miệng, vì bọn họ đứng cách xa, ánh mặt trời lại có chút chói chang nên nàng có híp mắt lại cũng không nhìn rõ tay hắn cầm cái gì! Từ từ… Nàng cảm thấy trong đầu có thứ gì đó xẹt qua, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy thứ dân bên dưới ồ lên.



“Là một cái nhẫn ban chỉ! Là một cái… nhẫn ban chỉ bằng ngọc!”


Trường Đình lập tức ôm ngực, nhẫn ban chỉ của cha nàng!


Đây là cái nhẫn ban chỉ cha nàng đưa cho Thạch Mãnh!


Có một đôi! Một cái nàng đang đeo trước ngực còn một cái ở chỗ Thạch Mãnh!


Đây đúng là tín vật đính ước của Tề quốc công Lục Xước… Trước mắt bao người, Mông Thác quả thực lấy ra được tín vật đính ước!


Trường Đình vẫn ôm ngực, chân lùi về phía sau.
Nàng cảm thấy cái nhẫn mình đang đeo lúc này nóng lên, đập “Phanh phanh phanh” không ngừng!

Bình luận