Trang chủ

Thiên Kiều

Định Thân (Hạ)


Giọng của cô nương ngân vang trong trời đêm, Mông Thác chỉ cảm thấy tim như tan ra, giọng cũng không tự giác mà ôn nhu hơn, vừa thấp vừa chậm giống như tiếng đàn cổ.



“Tới tới thắp cho Lục Công ba nén hương, lại dâng rượu Long Tuyền, nói…” Mông Thác cúi đầu cười nhẹ, trong giọng nói là vui vẻ khó thấy, “Nói rất nhiều lời, lúc Lục Công còn sống ta không có cơ hội nói chuyện với ông ấy, hiện tại mới có thể nói cho ông ấy nghe.
Chẳng biết ông ấy có nghe được không.” Mông Thác thuận tay giúp Trường Đình xách đèn lồng, ánh sáng lóe lên giống mặt nước phản chiếu ánh trăng bị một hòn đá ném xuống.



Mông Thác nghiêng người nói, “Cùng ta vừa đi vừa nói.”


Trường Đình đi theo phía sau Mông Thác, dưới ánh trăng có cây tùng rủ bóng xuống chân, nàng bước nhỏ đi theo hắn, lặng lẽ lắc lắc tay, ai biết sau đó tay lại bị người bên cạnh nhẹ nhàng cầm lấy.



Trường Đình tức khắc đỏ mặt.



Tay Mông Thác lớn, bàn tay cuộn lại nắm chặt năm ngón tay của nàng trong tay mình.
Trường Đình cắn môi, trong lòng ngọt ngào như bôi mật.
Nàng ghé đầu lên vai hắn, chỉ vừa ngẩng lên đã thấy thái dương của người này.
Mông Thác bước không nhanh không chậm, nàng đi theo hắn, cảm giác tay cũng nóng tới độ đổ mồ hôi nhưng nàng lại luyến tiếc không muốn rút tay ra.
Từ đường nhà bọn họ rất lớn, một gian nhà chính, hai gian nhà kề, dưới hành lang có bàn ghế theo kiểu tinh xảo, gỗ mới tinh, dầu cây trẩu thoa lên sáng bóng.
Bài trí bên trong lại cực kỳ cổ xưa đơn giản, từ đường thường không có người, hạ nhân không có tư cách vào đây mà chỉ có thể tới dọn dẹp bụi bặm mỗi dịp mùng một và ngày rằm.
Hiện giờ cả từ đường to như thế chỉ có hai người, nhưng đã đủ khiến nơi này sáng rực.



Thiếp canh của bọn họ được đặt ở phòng kề, sinh thần bát tự được viết trên giấy Kim Đường, sóng vai dán bên nhau.



Bọn họ sắp thành thân… hầy…


Lòng bàn tay Mông Thác nóng bỏng nói với Trường Đình tất cả những chuyện này đều là thật.



Mông Thác một tay nắm tay Trường Đình, một tay xách đèn lồng.
Qua hồi lâu hắn mới nói, “Sau này ở nhà chúng ta cũng sẽ có một từ đường nhỏ để bài vị của Lục Công nhé.”


Trường Đình đáp vâng, sau đó lại ôn nhu nói: “Nói thế nào nhỉ? Kỳ thật cha ta cũng không phải người quá để ý tới sống chết, lúc còn sống ông ấy nói lúc nào trăm tuổi thì để ta mang di vật của ông ấy rải xuống sông Hoài.
Là theo gió bay đi cũng tốt, là bị dòng nước cuốn đi cũng được, ông ấy đều không để bụng những thứ hương khói hư vô mờ mịt.”


Mông Thác cười cười, “Lục Công là người có trí tuệ lớn, mỗi khi lễ bái trước linh đường của ông ấy ta đều thấy tâm mình bình tĩnh lại… Lục Công hẳn sẽ nghĩ xây từ đường nhỏ thì quá phàm tục…” Mông Thác ngừng một chút mới nói nhỏ, “Đã nhiều ngày nay ta luôn mơ thấy Lục Công, là lúc ông ấy bước lên xe ngựa khi ở Ký Châu.
Ta cho rằng đây là Lục Công đang dặn dò ta phải đối xử tốt với con gái ông ấy.”


Người ra vào sinh tử trăm ngàn lần sao có thể tin quỷ thần?


Nhưng nếu muốn người sống đồng ý người ta có thể lấy ra đủ loại thái độ mà chậm rãi thuyết phục, như thế người sắt cũng sẽ phải mềm và thay đổi thái độ.
Có điều người mất rồi lại chỉ có thể vĩnh viễn sống trong trí nhớ và ấn tượng của người còn sống.



Mông Thác có lẽ chỉ cảm thấy xin lỗi Lục Xước vì chưa nói một lời đã cướp lấy con gái nhà người ta.
Huống chi lúc trước Lục Xước xem xét con rể cũng chưa từng nghĩ tới hắn vì thế Mông Thác hơi thấp thỏm.
Lúc đứng trước bài vị của Lục Xước hắn chỉ thấy chính mình như kẻ cháy nhà đi hôi của, tuyệt đối không phải quân tử, một người cả đời thanh nhã như ông ấy sợ sẽ chướng mắt hắn.



Trường Đình cong mắt cười: “Vậy ngươi phải đối xử tốt với ta đó.”


Mông Thác nở nụ cười, những tự ti và mẫn cảm của hắn ở trước mặt nàng giống như tiêu tan.
Nàng tự tin và kiêu ngạo, nhưng lại tôn trọng khiến những chần chừ và tự oán trách của hắn đều được hóa giải không còn gì.



Hắn cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.



Mông Thác còn muốn nói gì đó nhưng cả người hắn đột nhiên lóe lên trốn sang bên cạnh, sau đó hắn duỗi tay ôm Trường Đình vào lòng.
Hai người bọn họ lùi vào một góc tường, bàn tay to của hắn che miệng mũi nàng sau đó kề sát tai nói, “Đừng lên tiếng, bên ngoài có người.”


Trường Đình nhíu mày, lòng chợt thấy bất an.



Nếu là vú già bình thường thì dù việc nàng và Mông Thác gặp nhau lén lút ở đây đúng là không hay nhưng hắn chắc cũng không tới mức phải ôm nàng trốn ở chỗ này.
Để mình nàng ứng phó với tôi tớ là được.
Trừ phi người tới không phải tôi tớ, thậm chí không phải người của Lục gia… Nhưng nếu không phải người của Lục gia thì là ai?


Từ đường ở phía Đông Bắc Quang Đức Đường, là nơi thanh tịnh, chỉ bày biện bài vị tổ tông, hoàn toàn không có tài sản gì để trộm, cảnh sắc cũng chẳng có gì nổi bật.
Chính vì thế nên tôi tớ nơi này cực kỳ ít, lại thêm địa thế yên lặng, chỗ này… quả thực là một lỗ thủng trong toàn bộ Quang Đức Đường…


Lưng Trường Đình dán lên ngực Mông Thác, tim hắn và hô hấp có cùng tiết tấu với nàng.
Lúc này nàng kéo tay hắn xuống, không quay đầu mà chớp mắt nhìn hắn ra hiệu.
Mông Thác lắc đầu rồi lại ra hiệu yên lặng sau đó nhẹ tay nhẹ chân giấu nàng vào trong còn mình thì dán tường hơi đi ra ngoài.
Hắn dán tai lên tường, ánh mắt nhìn ra ngoài.



Người luyện võ một là mắt tinh hai là tai thính.



Tai Trường Đình từ trước tới giờ cũng thính nhưng hôm nay nàng chỉ nghe được tiếng sột soạt trong đêm vắng, không nghe ra được là nam hay nữ.
Nhưng có tiếng vang chứng tỏ có hơn một người, hơn nữa bọn họ hành sự cũng không quá ăn ý —— lạ thật, nếu đã dám trèo tường xông vào nhà người khác thì sao có chuyện lơ đễnh tới mức ở trong nhà người khác mới thương nghị đối sách chứ? Không phải bọn họ nên sớm thương định ư?


Không đúng, từ từ.



Trường Đình híp mắt, nếu không chỉ có người ngoài, một kẻ trèo tường vào còn một kẻ ở trong nội trạch của Lục gia thì đương nhiên một khi gặp gỡ bọn họ sẽ yên tâm mà nói chuyện, vì nơi này vốn yên tĩnh không có ai…


Khả năng này sẽ lớn hơn, và nếu thế thì chỉ có thể nói rằng: Trong Lục trạch có quỷ.



Trường Đình đã trải qua nhiều việc, một khi gặp việc nàng sẽ không tự chủ được suy nghĩ theo hướng phân tích lợi hại.
Ví dụ như hiện nay nàng nghĩ chẳng lẽ đây là một đôi uyên ương đang thì thầm nhiệt tình, hoặc cũng có thể là tôi tớ đang hung hăng mắng chủ vì nghẹn khuất cái gì đó… Nhưng Trường Đình nghĩ thế nào cũng thấy chuyện còn chưa vỡ lẽ, bọn họ mà tùy tiện đi ra ngoài đánh động thì quá không hay.



Vì thế nàng và Mông Thác đều ăn ý ngồi canh tại chỗ.
Mông Thác vẫn dán tai lên vách tường nghe ngóng, lát sau hắn chậm rãi đứng thẳng người nhìn về phía nàng.



Trường Đình nhíu mày nhìn và chờ hắn nói.



“Cách xa quá ta không nghe rõ.” Mông Thác nói, “Đại khái có thể nghe ra bọn họ có một nam một nữ, giọng hai người đều cố tình đè thấp, ta chưa từng nghe thấy giọng hai người này.
Bọn họ nói cái gì ta không nghe thấy, chỉ biết nói được một lát thì nàng kia chợt cao giọng, hẳn là cãi nhau, sau đó nam tử trèo tường ra ngoài.”


Trường Đình mím chặt môi và học hắn mà dán tai lên vách tường dò ra ngoài xem.
Bên ngoài quá tối, nàng híp mắt loáng thoáng thấy một bóng dáng không cao không thấp vội vàng biến mất trong rừng trúc.

Bình luận