Trang chủ

Thiên Kiều

Gợn Sóng (Hạ)


Có loại nói chuyện giống như nghệ thuật, ở trước mặt ngươi ta tuyệt đối không phản bác, nhưng cũng sẽ chẳng đồng ý ngay.
Trước tiên là bày khó khăn ra, lúc sau giải quyết khó khăn là do ta có năng lực, còn nếu giải quyết không được thì đó là trời cao đã định như thế, kiểu gì cũng có đường lui.
Cứ vậy hai lần Trường Đình lập tức phát hiện Thôi thị nói chuyện chính là kiểu này, bất kể Dữu thị nói cái gì nàng ta nhất quyết sẽ không phản bác, thậm chí còn chẳng từ chối, cái gì cũng đồng ý.



Nàng ta mới gả vào mấy ngày? Thạch gia từ trên xuống dưới đều có ân oán, đại phòng và một nhà Thạch Mãnh cũng có khúc mắc từ lâu.
Chuyện ai đi ai ở là đắc tội nhiều người nhất, một cô dâu mới vào cửa như nàng ta sao có thể đưa ra quyết định mang bao nhiêu người theo chứ?


“Ta cũng là nàng dâu mới vào cửa, nếu đại tẩu có yêu cầu gì thì cứ nói một tiếng ta theo chạy vặt cũng tiện.” Trường Đình nở nụ cười nói.



Thôi thị che tay áo cười nhạt, tuy nàng ta lớn lên không đẹp nhưng mỗi động tác lại hào phóng ôn nhu, làm sao cũng không thể ghét được, “Vậy vất vả cho A Kiều rồi.”


Dữu Tam cô nương nhìn hai người một cái lại nhìn nhìn Dữu thị và đột nhiên có chút không rõ manh mối.
Hai chị em dâu này hẳn phải phân ra Sở hà Hán giới chứ? Dù chỉ là khách sáo thì… Hai người này cũng quá khách sao lễ phép rồi.
Dữu Tam nương tử bĩu môi không cho là đúng.



Dữu thị lại dặn dò mấy việc linh tinh vụn vặt khác, việc nhẹ nhàng đều giao cho Trường Đình, việc hơi khó xử và mâu thuẫn đều giao cho Thôi thị.
Mà Thôi thị kia cũng không nói gì, đều ôm hết, Trường Đình khách khí nói hỗ trợ còn Thôi thị thì khách khí trả lời cảm ơn.
Có điều Trường Đình hiểu rõ Thôi thị sẽ không tới tìm nàng nhờ giúp, thậm chí những việc đơn giản “chạy chân” như nàng nói thì nàng ta cũng không nhờ.



Vì sao?


“Nàng ta không hiểu có thể hỏi dì cũng có thể hỏi Thạch Mẫn, vừa hỏi vừa đáp lại giữ lại ăn cơm thì mối quan hệ với dì sẽ thân cận hơn.
Giữa vợ chồng ta một câu chàng một câu cũng sẽ nói đến trên giường.” Trường Đình đã trả lời như thế sau đó nàng nhìn bản mặt đen sì của Mông Thác và cười nói, “Một khi đã lăn tới trên giường thì còn nói gì nữa? Việc cấp bách của Thôi gia A Nghê không phải là hoàn thành những nhiệm vụ này mà là dung nhập bản thân vào gia đình này.”


Mông Thác cảm thấy Trường Đình nói rất có đạo lý.
Mà thực ra trước giờ hắn thấy nàng nói cái gì cũng có đạo lý.



Nữ nhi Thôi gia nuôi dạy ra quả thực có khả năng, đây là điều mọi người đều biết.
Lúc trước Trường Đình nhìn tam thẩm mẫu của nhà mình thì không thấy lời này có đạo lý, nhưng nhìn Thôi A Nghê dần dần dàn xếp thỏa đáng chuyện Thạch gia di dời, thậm chí lúc đối mặt với những người dễ đắc tội nàng ta vẫn thành thạo giải quyết thì nàng cũng phải tấm tắc.



Ví dụ có nhà muốn đi theo tới Kiến Khang nên cầm vàng tới xin một suất, lại có nhà không được mang theo nhiều tôi tớ như mong muốn cũng tìm cách đi cửa sau nói khó để được mang thêm… Người trước Thôi thị khó xử nói một câu, “Đây chính là danh sách phụ thân tự mình định ra” sau đó đuổi người đi.
người sau lại không dễ đuổi, bởi vì số lượng xin thêm cũng chỉ 1,2 người, nếu không cho thì cũng quá không nể tình.



Có điều một khi đã nhân nhượng một nhà vậy những nhà sau phải làm sao? Cho nên thời gian này Thôi thị nhận được cơ man nào là thiệp xin bái phỏng.
Nàng ta đè hết xuống, không nói gặp hay không gặp, chờ các nhà định ra danh sách rồi, mỗi hộ được phân phát đúng số xe ngựa rồi nàng ta mới mời hết những người kia tới.
Ngoài ra Trường Đình cũng được mời tới làm người quan sát.
Ở trước mặt đám phu nhân thái thái kia nàng ta cười nói, “Ta là con dâu mới vào cửa, đại để cũng mới được gặp các vị thẩm thẩm, tẩu tẩu lần thứ hai.
Không phải A Nghê kiêu ngạo, chỉ là các vị cũng biết nhà chúng ta sắp dọn tới Kiến Khang, ta cũng mới vừa hoàn thành việc phân xe ngựa và tiền bạc ăn ở cho mỗi hộ.
Danh sách đã được phụ thân và mẫu thân xem qua, lúc này A nghê mới dám trộm nửa ngày nhàn tới nhận lỗi với các vị!”


Kế hoạch đã định ra thì hơn phân nửa là cả Dữu thị và Thạch Mãnh đều đã xem, vậy còn đường sửa chữa nữa sao?


Mọi người ngồi đó đại khái cũng đã hiểu, đây rõ ràng là không thêm được, dù có luyên tiếc hạ nhân tới đâu cũng phải bỏ lại vì danh sách đã đầy rồi.



Đương nhiên bọn họ không vui, ai bị đối xử như thế cũng không vui, huống chi đây lại chỉ là một tiểu nha đầu mới vào cửa lại dám chơi bọn họ.
(Hãy thử đọc Hải Thượng Hoa Đình của trang Rừng Hổ Phách) Có điều dù không vui thì cũng chẳng ai dám nói gì.
Thôi gia A Nghê may mắn hơn Trường Đình là nàng ta không chỉ có dòng họ nhà mẹ đẻ mạnh mà còn có thể mượn sức Dữu thị và Thạch Mãnh.



Thế nên chẳng ai dám nói nửa lời không phải.



Trường Đình xấu xa nghĩ rằng Thôi thị mời nàng tới cùng tiếp khách chỉ vì muốn thị uy trước mặt nàng.
Nhưng thôi kệ nàng ta, nàng cũng chẳng chấp.
Chỉ có tiểu A Ninh là tỏ vẻ khó hiểu và nhẹ giọng hỏi, “Nàng ta không sợ đắc tội với người ta sao?”


Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó lời ít mà ý nhiều nói, “Làm việc và làm người không phải cứ sợ đắc tội với người ta.
Lúc muội cảm thấy sắp đắc tội người khác thì nghĩ tới ba điều: thứ nhất, muội có tranh bát cơm với kẻ kia không? Thứ hai sau khi đắc tội muội có cảm thấy bất an không? Thứ ba có cách nào khác tốt hơn so với đắc tội kẻ đó không? Nếu đáp án ba điều này đều là không thì đắc tội hay không cũng chẳng khác gì nhau.”


Tiểu A Ninh như suy tư gì đó mà gật gật đầu.



Thôi thị làm việc như sấm rền gió cuốn, chỉ trong một tháng đã đăng ký danh sách đồ vật từ trên xuống dưới Thạch gia cần mang đi.
Hiện tại chỉ còn mình Kính Viên, nói thật, Trường Đình cũng không để ý có thể mang theo đám đồ cổ và vật trang trí kia hay không.
Chẳng qua tòa nhà này là lễ hỏi Mông Thác mua cho nàng, đây cũng là món đồ tốt nhất mà hắn đào rỗng tích tụ mới có được.
Tuy mới ở một năm nhưng nàng quả thực luyến tiếc, cảm xúc trong lòng hiện rõ trên mặt.
Lúc ăn cơm nàng sờ bộ đồ ăn, khi thì sờ cây cột trụ, lúc bước đi thì nhìn giàn hoa tử đằng mà thở dài.
Có lúc nàng lại dựa bên hồ uống một ngụm trà giống như đang tạm biệt với cả tòa nhà.



Luyến tiếc.



Kết quả là nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn trang giấy ố vàng đặt trên bàn gỗ và không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi.



“Mông Thác, chàng làm cái gì thế?!”


Tờ giấy này là một tờ khế ước nhà, bên cạnh còn viết rõ ràng vị trí gian đình viện, hướng và diện tích… Phía trên viết ngõ cây hòe ở Kiến Khang, rộng 30 mẫu… Trường Đình híp mắt nhìn về phía cuối thì thấy giá nhà hai bên thỏa thuận là 300 vạn bạc trắng.



300 vạn bạc trắng…


Mấy chục người của Kính Viên từ trên xuống dưới một năm chi tiêu không tới một vạn bạc trắng.
Lục gia hào hoa xa xỉ hơn thì một năm cũng dùng không quá 30 vạn bạc trắng.
Thậm chí tòa Kính Viên này cũng chỉ tốn mấy chục vạn lượng bạc của Mông Thác…


Mông Thác bỏ ra 300 vạn lượng bạc mua một tòa nhà lớn ở thành Kiến Khang…


Trường Đình cảm thấy ngực buồn bực, nhà bọn họ có bao nhiêu tiền nàng rõ nhất, cũng … cũng chỉ tưng ấy thôi… Mông Thác không giấu tiền, vậy hắn lấy đâu ra lắm tiền thế này?


Hơn nữa vì sao phải tốn nhiều tiền như thế để mua phủ đệ bên cạnh Lục phủ ở Kiến Khang?!


Trường Đình buồn bực nói, “Mông Thác! Chàng… Chàng có biết 300 vạn lượng là quân lương của bao nhiêu năm không?” Việc cấp bách của Thạch gia là tăng cường quân bị chứ không phải mua nhà!


Thần sắc trên mặt Mông Thác vẫn không thay đổi, hắn nghiêm túc ôn nhu nói, “Nàng luyến tiếc Kính Viên nên ta mua một tòa Kính Viên cho nàng ở Kiến Khang.”

Bình luận