Trang chủ

Thiên Kiều

Chiến Thắng Trở Về (Thượng)


Cuồng phong gào thét, khung cửa sổ bị gió thổi đến “leng keng”, cánh cửa nện lên tường, khung gỗ có lá cây rụng xuống.
Tuyết theo gió bay vào khung cửa, mặt bàn bằng gỗ nam đặt gần đó ướt sũng, nước theo mép bàn chảy xuống dưới tích trên thảm lông khiến chúng dính bết vào nhau ướt một mảng lớn.
Tấm thảm nỉ này dùng một khối da hồ ly hoàn chỉnh làm ra, nạm lông linh dương ở viền, đường nối dùng lông thỏ, bọc tơ vàng thêu ngọc lan của đất Thục.
Da lông là thứ quý giá, không những vì nó khó có được, mà vì một khi đã tổn hại —— giống như hiện tại bị nước tuyết chảy xuống thì cả tấm thảm lông sợ là sẽ không dùng được nữa.



Nhưng tiếc là trong phòng không có ai, nếu nhanh chóng đóng cửa sổ lại thì thấm thảm lông này có lẽ vẫn cứu được.



Nhưng người trong phòng đã đi đâu vậy?


Trường Đình đan tay, lòng bàn tay để trên đầu gối, thần sắc bình tĩnh, tư thế thẳng tắp.
Nàng hơi hếch cằm lên thì thấy Thạch Khoát cũng bình thản, lại nghiêng mắt nhìn bên tay trái hắn thì thấy thiêu niên Thạch Sấm đứng ngồi không yên, biểu tình lo âu.
Phía sau Thạch Sấm là Thạch Tuyên, tiểu cô nương bưng một chén trà, nhìn không ra suy nghĩ cái gì nhưng mày hơi nhíu, chứng tỏ cũng đang nôn nóng nhưng cố nén.



“A Kiều, A Tuyên, hai đứa đi về ngủ đi, chỗ này có ta, lão nhị và lão tam rồi.”


Trường Đình quay đầu nhìn về phía Dữu thị ngồi trên, hiện giờ đã khuya nhưng bà ta vẫn trang dung chỉnh tề, mặc một bộ thường phục tinh xảo, búi tóc cực kỳ ngăn nắp, bóng loáng.
Bà ta cắm một bộ trâm phượng hoàng bằng vàng ròng, tua vàng rũ thấp trước trán.
Dữu thị là người ít khi trang điểm hào hoa xa xỉ, nhưng hôm nay trận đánh cuộc của bọn họ đang diễn ra, thắng thì sẽ chiếm được toàn bộ, nếu thua sẽ thất bại thảm trọng.
Vào thời khắc quan trọng thế này bà ta cũng muốn trang điểm tốt một chút.



Trường Đình hơi hơi gật đầu, biểu tình ngoan ngoãn nói, “Ta không có ý kiến gì, nhưng A Tuyên thì nên nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi đi.
Tiểu cô nương không nhịn được, thức đêm cũng không tốt.
A Sấm cũng đang trong thời kỳ phát triển, nếu đói bụng thì nói một tiếng ta sẽ cho người đi nấu bát mỳ mang tới.
Dì cũng đừng ở chỗ này đợi, ngài đi tới phòng bên nghỉ một lát đi, nếu có tin A Kiều sẽ đi gọi ngài.”


Dữu thị xua xua tay, “Lúc này thì ai mà ngủ được? Để phòng bếp nhỏ nấu mấy bát mì với canh gà mang tới, hôm nay sợ là sẽ phải thức cả đêm đó.”


Bà ta vừa nói xong thì Thạch Tuyên đã ngáp một cái.
Thạch Sấm lập tức bật cười lại bị anh trai liếc mắt thế là tiểu lang quân che miệng, mặt đỏ bừng.



Dữu thị nghiêm khắc nói, “Đứng tấn đi! Em gái với chị dâu con còn ở đây chờ đây này! Cha và anh trai con còn ở bên ngoài đoạt mệnh, con nhớ cho kỹ đó! Con là nam nhân, mà nam nhân thì không thể có cử chỉ tuỳ tiện được!”


Trường Đình gả tới đây rồi mới phát hiện gia giáo của Thạch gia cực kỳ nghiêm khắc, rất khắc nghiệt với tiểu lang quân.
Chỉ cần chân còn chưa gãy, tay còn lành lặn thì sáng sớm phải luyện võ, cả đời chỉ có hai ngày có thể nghỉ ngơi, một là cưới vợ, hai là sinh con trai.
Ngoài luyện quyền buổi sáng Thạch Mãnh còn dạy dỗ ba đứa con trai cực kỳ nghiêm, phải nói là không nể tình.
Ông ta thoáng lơi lỏng hơn với Thạch Mẫn, còn với con thứ hai và thứ ba cùng cháu trai ông ta không hề có chút thương tiếc nào.
Người ta nói nữ nhân không dạy con, nhưng ở Thạch gia Dữu thị cũng uy nghiêm giống hệt Thạch Mãnh khi ở trước mặt ba đứa con trai.
Cho nên bà ta vừa nói lời này thì Thạch Sấm không dám biến sắc, lập tức đứng dậy đi ra sau cây cột tìm chỗ đứng tấn.



Trường Đình đáp vâng sau đó xách váy đi ra ngoài dặn Bạch Xuân, “… Nấu năm bát mỳ canh gà mang tới, hai bát nấu nhiều chút, hai bát nấu ít chút, đồ ăn lấy thêm một vài món…” Bạch Xuân xoay người dặn San Hô, và nhân lúc Trường Đình ra ngoài nàng ta vội vàng dán qua nhẹ giọng nói, “Đại lang quân vừa gửi thư tới, không phải giấy mà là lời nhắn, là Tần Đổ tiểu lang quân tới.”


Lòng Trường Đình căng lên nghe nàng ta nói tiếp.



“Tần tiểu lang quân nói còn có nghi vấn nên chưa tìm hiểu được thân phận kẻ bên cạnh Phù Kê, có khả năng là quan lại hoặc mưu sĩ cũ…” Giọng Bạch Xuân mang theo lo lắng, “Tần tiểu lang quân nói Đại lang quân tức giận cực kỳ, trách ngài lúc trước sao có thể tùy tiện để Mông lang quân đi Ung Châu? Làm sao có thể ra chủ ý ấy vào thời điểm mấu chốt này? Tần tiểu lang quân nói Đại lang quân định viết thư cho ngài nhưng giận tới độ ném nghiên mực.
Cuối cùng đại lang quân vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ vì thế mới dặn ngài gửi thư về nhà báo bình an sau khi chuyện này qua đi, đừng để ngài ấy lo lắng.”


Lục Trường Anh tức giận là nằm trong suy đoán của Trường Đình.
Nàng thở dài nghe Bạch Xuân nức nở nói, “Không phải nô nói ngài… nhưng lúc ấy ngài thực sự không nên ra chủ ý này.
Ngài là tân nương, nếu ngài đoán sai rồi thì làm sao? Làm sao bây giờ? Ngài còn có thể ở lại Thạch gia được nữa không? Ngài quá mạo hiểm, cũng không trách Đại lang quân tức giận.”


Bạch Xuân đỏ mắt, tối nay toàn bộ Thạch phủ đều cực độ phấn khởi hoặc thấp thỏm.
Mọi người đều đang đợi kết quả xem quân của Phù Kê sẽ tấn công Ký Châu hay Ung Châu.
Đám quân của hắn thà đi đường vòng cũng tuyệt nhiên không để lộ hành tung, Thạch Khoát phái gần trăm tên thám báo đi tìm hiểu nhưng vẫn tốn công vô ích.
Lúc này Thạch gia không còn thời gian sửa lại quyết định, thời gian không cho phép nữa!


Tên đã bắn ra, thắng hay thua toàn phụ thuộc vào ý trời!


Trường Đình đã làm mọi chuyện mình có thể làm, Thạch gia cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, cuối cùng kết quả thế nào thoạt nhìn nàng có vẻ chắc chắn nhưng trong lòng đương nhiên không thể hoàn toàn yên tâm.
Nếu phụ tá dưới trướng Phù Kê cũng không hiểu biết nàng và Lục Trường Anh như nàng nghĩ thì sao đây? Hoặc dù hắn hiểu nhưng hắn không nhanh nhạy tới mức nhìn thấu trò diễn kịch của Thạch gia thì lại làm sao đây? Hoặc hắn có thể nhìn thấu bẫy trong bẫy này và trực tiếp tấn công Ký Châu thì bọn họ phải làm sao? Phải biết rằng hiện giờ Ký Châu thật sự chính là thành trống, trong thành chỉ có không tới ngàn binh! Sáng nay Dữu thị phong cửa thành, như thế nếu Phù Kê tấn công Ký Châu thì hắn không thể tới Ung Châu được vừa đương nhiên nếu hắn đánh vào Ký Châu thì bọn họ… đến đường lui cũng không có.



Thay vì nói đây là một canh bạc khổng lồ của Thạch gia thì không bằng nói đây là canh bạc lớn của nàng.
Dù sao thì… mọi chủ ý đều là của nàng, mà việc điều binh khiển tướng là do Thạch Khoát làm.



Một khi thành phá thì nàng, Thạch Khoát, Mông Thác và Dữu thị chính là tội nhân của Thạch gia.



Trường Đình hít sâu một hơi, cố kéo khóe miệng lộ tươi cười sau đó duỗi tay lau nước mắt cho Bạch Xuân và ôn nhu trấn an nàng ta, “Làm gì thế? Sao hiện tại ngươi lại khóc rồi.
Đừng khóc, ngươi vừa khóc thì Mãn Tú, San Hô và Bích Ngọc đều không thể chống đỡ được đâu.
Được rồi, mọi thứ đều sẽ được định ra vào hôm nay.” Trường Đình nghĩ nghĩ và hỏi, “Cảm xúc hiện tại của Ngọc Nương thế nào?”


“Đã ăn khuya.” Bạch Xuân khụt khịt nói, “Ăn hai bát mỳ, là bát to, Hồ cô nương đều ăn hết.
A Ngọc cô nương còn mang chủy thủ Hồ lão thái gia để lại cho nàng và bảo đao làm trang trí trong phòng ngài ra chơi, rồi mài.
Vừa rồi lúc ăn tối cô nương còn để nô tỳ tới nói với ngài là không cần sợ, nếu thật sự công thành thì nàng ấy sẽ cầm đao che chở ngài như cũ, mọi người cùng về Bình thành, cùng lắm thì làm lại.”


Hành lang có gió thổi lạnh,Trường Đình bọc áo khoác thật chặt sau đó cười nói, “Đợi chút nữa ngươi mang theo đám Mãn Tú tới chỗ Ngọc Nương đi, nếu như…” Trường Đình chỉ thấy cổ nghẹn lại, “Một khi quân đội tới gần Ký Châu thì để Ngọc Nương cầm lệnh bài của ta ra khỏi phủ, tìm Bảo Ký ở trong thành mà tị nạn, đó là sản nghiệp của Lục gia, cực kỳ an toàn.”


Bạch Xuân đỏ mũi, cũng không biết vì gió thổi lạnh hay vì khóc thành cái dạng này.



Trường Đình lại nhìn Bạch Xuân một cái sau đó xoay người quay vào trong.



Không khí trong phòng vẫn cực kỳ thấp, Trường Đình trở lại ngồi ghế đầu bên hàng trái, Thạch Sấm thì vẫn đứng tấn.
Thời tiết mùa đông lạnh, hắn lại đứng tấn đến đổ mồ hôi rơi từng giọt.
Thạch Khoát nhắm mắt dưỡng thần, đôi tay đặt trên ghế, Dữu thị rũ mắt uống trà, Thạch Tuyên tựa lưng vào ghế ngồi mơ màng sắp ngủ.
Người lớn hiểu chuyện này quan trọng thế nào nên luôn lo lắng đề phòng.
Còn tiểu cô nương và tiểu lâng quân lại vô tư, tâm tình và suy nghĩ đều không có vướng bận.



Mỳ canh gà nóng hầm hập được bưng lên nhưng Trường Đình chỉ ăn hai miếng là thả đũa.
Ngược lại Dữu thị lại ăn hết, bà ta nhìn Trường Đình và hé miệng cười, “Phòng bếp nhỏ của ngươi làm đồ ăn thực tốt, nhưng cái gì cũng hơi ngọt.
Sau này bảo đầu bếp học cách nấu của Ký Châu, về sau ngươi sẽ phải ở phía bắc lâu đó.”


Trường Đình nhìn Dữu thị, không rõ cảm giác trong lòng là gì.
Con người ta có lẽ chính là chậm rãi tiếp xúc như vậy, ở cực khổ cọ sát, lại qua năm tháng góc cạnh chẳng còn, thành kiến cũng tan, cuối cùng có thể ăn ý với nhau.



Đợi sau nửa đêm có tin báo gấp truyền tới, người đưa tin gõ vang khung cửa chính đường.
Trường Đình lập tức đứng dậy, môi mím chặt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía người tới.
Người kia một thân lầy lội, vừa vào nhà chính đã cao giọng nói, “Bọn họ tấn công Ung Châu! Phù Kê tấn công Ung Châu! Lúc thần ra khỏi thành thì Mông tướng quân vừa mới mở cửa thành lãnh binh ứng chiến!”


Vừa nói xong người nọ đã nghiêng người mà ngất xỉu!


Trường Đình rùng mình, cả người mềm nhũn ngồi phịch trên ghế!


Trước mắt nàng là mờ mịt, trắng xóa từng điểm, nàng duỗi tay muốn nắm nhưng lại phát hiện chỉ có hư không.
Nàng lắc lắc đầu nhìn về phía Dữu thị lại thấy bà ta giống như còn chưa hoàn hồn.
Nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân, Trường Đình và Dữu thị dù có trấn định tự nhiên thì cuối cùng vẫn là nữ nhân.
Một người lo lắng cho chồng ở xa nơi Ung Châu, một người lo tới cơ nghiệp mấy chục năm của Thạch gia.
Hiện tại bọn họ giống như đã bước được một chân vào thắng lợi, một bước này cực kỳ kiên định giúp một bước còn lại có thể tiến lên.
Hai nữ nhân đều thả lỏng cả người, Trường Đình há mồm muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.



“… Tăng mạnh phòng thủ trong nội thành, mở cửa sau ra, 1000 binh tập hợp, không được phép lơi lỏng! Quân quy thực hiện như thời chiến, một khi phát hiện kẻ nào vi phạm quân quy lập tức chém.”


Hai nữ nhân nói không nên lời nhưng Thạch Khoát lại trấn định, giọng điệu kiên định khiến người ta tin phục, “Hiện giờ không ai biết Phù Kê có thể quay đầu tấn công hay không, cũng không biết hắn có chiêu dự phòng hay không.
Mọi thứ đều phải cẩn thận, việc chỉnh quân không được chậm trễ.
Sau khi lĩnh mệnh, mọi người phân thành đội trăm người, hai đội là một tổ phân đông tây nam bắc chờ lệnh.”


Phó tướng lĩnh mệnh lui ra, người tới báo tin cũng rời khỏi đó.



Thạch Khoát vẫy vẫy tay gọi Thạch Sấm tới, “Hai ngày này ta trực đêm, ngày để đệ trực, có vấn đề gì không?”


Thạch Sấm lập tức lắc đầu, “Nhị ca một ngày đệ một ngày, vì sao phải chia ca ngày và đêm, hôm nay đệ muốn cùng nhị ca đi…”


Thạch Khoát vung tay lên thế là Thạch Sấm đột nhiên im bặt, tiểu lang quân cao lớn thô kệch lại cực kỳ kính cẩn với Thạch Khoát —— ít nhất thì kính cẩn hơn nhiều so với lúc đối mặt với Thạch Mẫn.
Thạch Khoát vung tay thế là hắn lặng yên nuốt lời phía sau lại và lùi ra sau lưng anh mình.



Cứ thế chỉ trong chốc lát Thạch Khoát đã bố trí thỏa đáng việc phòng thủ trong nội thành.
Hiện giờ Ký Châu sợ nhất là Phù Kê bỏ qua Ung Châu mà phái toàn quân tấn công nơi này.
Nếu Phù Kê lựa chọn làm như thế thì chỉ sợ Ký Châu không thể ngăn cản nổi —— Khác biệt lớn nhất giữa Thạch gia và Phù Kê chính là trong tay Thạch gia nắm nhiều thành trì, nhưng binh lực lại thiếu.
Bọn họ mới thu được U Châu và Ung Châu trong thời gian ngắn ngủi nên chưa làm nên trò trống gì, nếu tùy tiện trưng binh trong thành chỉ sợ sẽ dẫn tới bạo loạn.
Mà lúc Phù Kê xuất chinh đến Kiến Khang đã mang theo đa phần binh lực của hắn ở Ung Châu.
Sau khi chiếm được Kiến Khang hắn lại lấy họ Phù mà thuận lợi thu về đám binh tướng Ai Đế Phù Cù để lại.
Mà binh tướng ở Kiến Khang lại thiện chiến, chỉ cần chỉnh hợp một lần là có thể thuận tiện sử dụng.



Một bên dùng binh lực của một tòa thành đi quản lý ba tòa thành, một bên chỉ có một tòa thành lại có được binh mã của hai tòa thành.
Phù Kê và Thạch Mãnh đang phải đối mặt với hai vấn đề đối lập nhau.
Một kẻ bức thiết muốn mở rộng địa bàn, một kẻ chỉ có thể duy trì ổn định, đề phòng không để ý sẽ vừa thiệt quân lại mất đất.



Phù Kê cũng có đủ binh lực để khuếch trương ra ngoài…


“Nhưng hắn sẽ không có được nhiều binh mã đến thế.” Rốt cuộc Trường Đình cũng có thể an tâm, giọng nàng lúc này bình thản nói: “Từ lúc trước xem thì đã biết hắn luyến tiếc phái hết quân ra.
Lúc trước ca ca đã tới cửa Trần gia nhưng hắn lại luyến tiếc phái binh mã tới, nếu không ca ca cũng chẳng có thể toàn thây mà chạy thoát.
Phù Kê không dám điều binh mã của hắn ra khỏi thành Kiến Khang, bởi vì hắn không quên trong thành Kiến Khang hắn không phải người duy nhất họ Phù!”

Bình luận