Trang chủ

Thiên Kiều

Giữa Mùa Thu


Đại Tấn từng lưu hành một trò chơi —— người ta đặt một cái đĩa sứ trên mặt nước sau đó cầm hòn đá nhỏ ném về phía đó, ai khiến cái đĩa kia chìm xuống thì kẻ đó thua.



Lời Trường Đình nói không thể nghi ngờ gì chính là viên đá nhỏ cuối cùng đè lên người Trần thị.



Cho nên Nhị phu nhân Trần thị đã chết.



Thắt cổ tự vẫn.



Lại thêm một hồi lễ tang.



Đám người bán đồ tang của Bình thành đúng là vui tới độ miệng ngoác ra.
Không tới một năm mà đã có năm đám tang cực kỳ long trọng diễn ra —— đúng vậy, Trần thị thắt cổ tự vẫn mà chết, với người ngoài thì lý do là tuẫn táng theo Lục Phân.
Tốt xấu gì nàng ta cũng coi như có cá tính, người Đại Tấn thích nhất người có cá tính.
Về công về tư thì đám tang của Trần thị đều phải làm long trọng.



Lễ tang của Trần thị Trường Đình không đi, chỉ nghe Mãn Tú nói Lục Trường Khánh và Lục Trường Bình ở linh đường khóc đến hổn hển, suýt thì không thở nổi.



Trường Đình hiểu rõ vì sao Trần thị lại thắt cổ tự vẫn, đương nhiên là để bảo vệ ba đứa con của mình.
Lục Trường Anh cũng hiểu, sau bảy ngày hắn sai người dọn dẹp xử lý toàn bộ Đông Uyển, Lục Trường Khánh và Lục Trường Bình tạm thời không bị đụng tới.
Lục Trường Khánh giống như lớn lên qua một đêm, nàng ta không khóc không nháo, còn Lục Trường Bình thì lại nói rất nhiều lời tàn nhẫn kiểu như “Ta không tin mẹ cữ thế mà đi, phải điều tra cho rõ, ta muốn hung thủ phải đền mạng cho mẹ ta.” Hắn bị Lục Trường Khánh che miệng, nàng kia chỉ nhờ người nói một câu cho Trường Đình, “Xin cho Trường Hưng được sống, đây cũng là di nguyện của mẹ ta.” Sau đó nàng ta không nói gì nữa.



Dường như trong đại trạch của Quang Đức Đường chưa từng có tiếng nói của bọn họ.



Làm một người câm ít nhất còn tốt hơn mất mạng đúng không?


Lục Trường Anh vẫn luôn rất bận, công việc lớn bé của tông tộc đều hỏi đến hắn, mà hắn cũng thực sát phạt.
Hắn cho truyền lời, “Trong sạch của Lục gia là của mọi người, ai dám hắt nước bẩn thì cút ra khỏi Dự Châu cho ta, đừng mang họ Lục nữa.”


Một thiếu niên lang nhẹ nhàng phong lưu nhưng lời này vừa nói ra lại khiến tất cả giật mình.
Lại cách ba năm ngày Lục Trường Anh bớt thời giờ bắt giam tất cả những kẻ lúc trước nói xấu Lục gia Đình đại cô nương có cá tính hung hãn.
Hắn rõ ràng mà cho thế nhân thấy Quang Đức Đường từ đây không còn là nơi toàn cô nhi quả phụ khiến kẻ khác bắt nạt.
Nam nhân nhà bọn họ đã trở lại, nếu ai muốn động tới nữ nhân của Quang Đức Đường, bất kể là Đại chưởng công chúa hay hai vị tiểu cô nương thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi.



Chuyện của Ngũ thái thúc công đã bại lộ, mọi gia nghiệp đều bị tịch thu giao cho một nhà Lục Thập Thất xử lý.
lục Trường Anh lệnh bọn họ chuyển ra ngoài ngoại thành của Dự Châu, kỳ thực là lưu đày bọn họ.
Cả nhà bọn họ lập tức thu thập hành trang mà rời đi ngay trong đêm.



Trong binh biến kia tuy một nhà bọn họ nhìn như không dính dáng nhưng cũng ngầm gây sự không ít.
Sự tình một khi bị khui ra thì chỉ sợ cả nhà đó cũng chẳng có trái cây ngon mà ăn.
Bọn họ coi như đã không tồi, chỉ bị thu mất tổ nghiệp và gia sản cùng chút vàng bạc trang sức.
Nếu còn không chạy nhanh thì đợi tới khi nào?


“Ông ta cho rằng mình đã có cơ phát tài, ai ngờ cuối cùng lại rơi vào cảnh hoa trong gương, trăng trong nước.” Chân Định Đại trưởng công chúa đang cúi đầu gọt lê.
Nga mi duỗi tay muốn cầm nhưng bà ta nghiêng đi ý bảo nàng ta không cân đụng, “Nội trạch chỉ thì giam lỏng, bên ngoài sát phạt quyết đoán, Trường Anh đúng là không biết giống ai.
Không giữ Ngũ thái thúc công được, ông ta chính là tai họa của Lục gia…”


Sau khi gọt xong một quả lê bà ta duỗi tay đưa cho Trường Đình, “Sắp tới giữa thu rồi, ăn nhiều lê vào.”


“Ca ca sẽ không bỏ qua một nhà bọn họ.
Chẳng qua thời gian này Bình thành nhiều tang sự quá rồi, tốt xấu cũng nên đợi một chút.”


Quả lê kia quá lớn, Trường Đình cảm thấy một tay không cầm được hết nên muốn bổ nửa chia cho tiểu A Ninh, ai biết nàng còn chưa cầm dao đã bị Chân Định Đại trưởng công chúa ngăn lại.



“Lê không thể chia, ngươi ăn đi, ta lại gọt quả khác.”


Bà ta ngồi xếp bằng trên giường ấm, sau lưng có thảm nỉ bằng lông thêu hai chữ phúc.
Trong sương phòng ấm áp, có đàn hương, bà ta cũng như một lão nhân an ổn nhập định.
Không đúng hiện giờ bà ta chính là một lão nhân yên ổn nhập định, cái gì cũng không quản.
Tử sĩ nắm trong tay, mạch máu của Lục gia, chìa khóa nhà kho bà ta chẳng giữ cái gì.
Có lẽ bởi vì như thế nên bà ta cũng không cần giữ kẽ mà cùng Trường Đình nói lời nhàn thoại.



“Ngọc Nương năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”


“A Ngọc lớn hơn cháu ba tuổi, đã 18.” Trường Đình cắn miếng nhỏ mà ăn lê.



“Vừa lúc lớn Tần gia tiểu tử kia ba tuổi.
Nữ hơn ba ôm gạch vàng, hai người đó rất xứng đôi.” Chân Định vừa gọt lê đưa cho Trường Ninh vừa nói, “Ngươi không phải nói nàng cũng chỉ có chú thím còn sống sao? Chú thím nàng mặc kệ mà để chúng ta quản.
Nàng có hiếu chúng ta đều biết, ông nội nàng cũng biết, không cần câu nệ để tang ba năm.
Cách một thế hệ thì chỉ cần để tang chừng một năm là đủ, nàng cũng là đại cô nương rồi nên phải nắm chặt thời gian.
Nếu không để nàng gả từ chỗ chúng ta đi? Ta sẽ lấy đồ trong kho để nàng làm của hồi môi.”


Tần gia tiểu tử là ai?


Tần Đổ à?


Trường Đình suýt thì bị nghẹn lê không thở được.
Bà ấy rảnh rỗi là lại bắt đầu loạn điểm uyên ương rồi hả? Lúc trước chẳng phải bà ấy tận tình khuyên bảo nàng và tiểu A Ninh tránh xa Ngọc nương một chút sao? Là ai nói thế, chẳng lẽ không phải bà ấy ư?


“Ngài đừng quan tâm tới cái này.” Trường Đình xua xua tay, “Lòng cháu hiểu rõ, A Đổ và A Ngọc… không phải người chung đường.
Huống chi trong nhà A Đổ cũng phải để tang đủ ba năm cơ mà? Đến lúc đó A Ngọc đã 21!”


Chân Định lập tức vỗ trán, “Ta quên mất trong nhà Tần tướng quân cũng đang có tang, đúng là già rồi!”


Trường Đình vỗ vỗ ngực, tiểu Trường Ninh cũng đi theo mà vỗ vỗ ngực.



Trường Ninh mau miệng, một lát đã đi mách Hồ Ngọc Nương về chuyện này.
Nàng kia nhất thời sững sờ tại chỗ, “Ta… Ta không thích A Đổ… Tên ấy tí thì đỏ mặt, ta không thích nổi hắn đâu… Đại trưởng công chúa đừng như vậy… Ta sợ hãi…”


Ngươi còn ở đó mà sợ!


Ta mới sợ đó!


Ta sợ Nhạc Phiên tìm ta liều mạng đó!


Trường Đình lại vỗ vỗ ngực sau đó vuốt lưng cho Ngọc Nương và nói, “Ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, dù sao cũng phải nghĩ tới chuyện này.
Ngươi đã 18 rồi có gả hay không? Gả cho ai? Khi nào gả? Bản thân ngươi ít nhất cũng phải có chút ý tưởng chứ? Nói xem, đến tột cùng ngươi nghĩ thế nào?”


Kỳ thật Chân Định đại trưởng công chúa nói cũng không sai, đại cô nương 18 mà còn không nóng nảy thì gả cho ai đây? Chẳng lẽ nàng ấy sẽ nghe theo chú thím của mình làm mối mà tùy tiện gả cho một lão già nào đó trong thôn hả? Thế thì nghẹn khuất quá.



“Ta nghĩ cái gì đâu! Lúc trước ta chỉ muốn ngươi giải quyết xong chuyện với Nhị thúc của ngươi! Hiện tại đã giải quyết xong thì ta phải về tìm chú thím của mình.” Ngọc Nương vốn đang nằm bò lập tức đứng lên, “Không phải ngươi đã sớm tìm được bọn họ sao? Hiện tại bọn họ còn ở Dự Châu không?”


Ai nói tới chú thím nàng ấy chứ? Chẳng lẽ nàng phải huỵch toẹt tên Nhạc Phiên ra thì nàng kia mới hiểu à?!


Trường Đình “Sách” một tiếng, nàng nói đông Ngọc Nương lại nói tây, nàng ấy ngây thơ mờ mịt nào có giống người 18, rõ ràng mới có 8 tuổi thì có.



Không đúng, Trường Ninh tám tuổi còn có chính kiến hơn nàng ấy!


“Ai bảo ngươi đi? Ta căn bản không yên tâm ngươi sống với chú thím kia của ngươi!” Trường Đình còn nhớ rõ lúc trước hai vợ chồng họ Hồ kia đã hỏi cái gì? Bọn họ chỉ hỏi đất, gia nghiệp, gia sản, không có một câu nào hỏi Hồ gia gia và Hồ Ngọc Nương.
Với tính tình này Ngọc Nương không bị bọn họ ăn chết thì cũng là nàng nổi đóa đập chết bọn họ, dù sao cũng không ổn.



“Ta hỏi …” Trường Đình vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt trong vắt của Ngọc Nương.
Nàng lập tức nghẹn họng, cô nương ngốc này chẳng biết gì lại vẫn sống đến thống khoái thế này.



“Kệ đi, không có việc gì.” Trường Đình cười một cái sau đó vung tay lên nhét một quả nho vào miệng Ngọc Nương.



Mông Thác nói không sai, nàng đúng là mệnh ôm đồm, Ngọc Nương còn chưa tỏ mà nàng ở ngoài ngõ đã tường.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, hai người bọn họ một đường này trêu chọc nháo nhào mà không thành một đôi thì nàng cũng không tin tưởng cái gì mà tĩnh nghĩa vào sinh ra tử.



Trường Đình cân nhắc tìm một thời cơ thích hợp thăm dò Nhạc Phiên nhưng mãi vẫn chưa có lúc nào thích hợp.



Cuối cùng phải cảm tạ đêm Trung Thu, cảm tạ Tạ Tuân biểu ca —— Lục Trường Anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội để Trường Đình mang theo Tạ Tuân dạo thành cổ Bình thành.
À, tâm nguyện này giống như đúc tâm nguyện của Chân Định Đại trưởng công chúa lúc trước.
Hiện giờ Tạ Tuân chuẩn bị cáo từ trở về Tạ gia, Lục Trường Anh lúc này ít nhất cũng phải làm tròn chức trách chủ nhà, dẫn hắn đi dạo một vòng Bình thành của Dự Châu mới phải.
Cuối cùng Tạ Tuân cũng đồng ý.



Lục Trường Anh nói với Trường Đình cái này một cách rất mơ hồ, “… Khách sắp đi thì chủ nhà chẳng lẽ không cần giữ lại một phen sao? Lúc này đúng vào giữa thu, ta cũng không muốn gặp đám người già đến da nổi cục của Lục gia.
Vừa lúc có Tạ gia Đại Lang giải vây, vậy chúng ta mời Tạ Tuân, cũng mời Nhạc tam gia tới làm khách cugf nhau dạo một vòng…”


Chẳng qua là muốn nhìn xem nàng và Tạ Tuân có hợp nhau không…


Trường Đình nhướng mày đáp “Được”.



Lục Trường Anh lại giống như nhớ ra cái gì và nói thêm, “A Kiều nhớ rõ nhắc nhở ta đặc biệt gửi thiệp cho A Thác.
Mệnh này của ta là do hắn cứu, tới lui cũng đều là hắn tận lực tận tâm.
Hắn không nhiều lời nhưng rất đáng tin cậy, ý tưởng cũng nhiều.
Nói ra thì Thạch nhị có A Thác làm trợ thủ đắc lực vậy Thạch gia khó mà thoát khỏi tay hắn.”


Đánh giá cao như vậy sao?


Trường Đình nỗ lực nén lông mày càng nhướng cao hơn, Mông Thác đương nhiên là rất rất tốt.



Trường Đình khẽ nhếch miệng mà cao giọng đáp “Được”.
Một chữ này không hiểu sao lại còn vang hơn chữ trước.
Nhưng trong giây lát hưng phấn của nàng lại dần tan đi, được cái rắm ấy, nàng đều đã lùi bước rồi.



Mùa thu Bình thành, bầu trời như cao hơn nhiều, màu xanh thẳm tươi thắm giống như ngọc thạch chưa tạo hình.



Mười lăm tháng tám, Trung Thu, cả nhà đoàn viên, ngắm trăng, tiếng cổ cầm vang lên liên miên, có cả băng đăng khắc hình ngộ nghĩnh… Từ sớm đến tối giống như đều có thứ để chơi.



Chẳng qua là mượn cớ đoàn viên để mọi người có thể nghỉ ngơi thôi.



Hành trình là do Trường Đình cân nhắc định ra, đây là lần đầu nàng chính thức làm việc này.
So với giết người cướp của thì kỳ thực nàng thấy khẩn trương hơn.
Sau khi viết ra sổ nàng lại đưa cho Chân Định Đại trưởng công chúa sửa mọt lần mới rốt cuộc định ra hành trình hôm đó.



Sáng sớm bọn họ đi dạo cổ tháp của Bình thành, giờ ngọ dùng bữa trên hồ, chờ trời tối lại đi tửu lầu bên bờ sông ngắm cảnh, cuối cùng là đi thả đèn và dạo chợ đêm.



Vào ngày ấy Mông Thác tới sớm nhất, sáng sớm hắn đã chờ bên ngoài.

Bình luận