Trang chủ

Thiên Kiều

Cục Diện Bế Tắc (Hạ)


Chuyện Mông Thác xuất chinh hay không vẫn luôn đè nặng trong lòng Trường Đình mấy ngày nay.
Vừa lúc tới mùng một nên tân nương như nàng phải tới Thạch gia thỉnh an Dữu thị.
Thái độ của nàng kính cẩn, sau khi dâng nước trà lại ngồi xuống mượn khăn che miệng cười nói, “Chỉ sợ lại qua hai ba tháng nữa A Kiều phải ngồi vào đối diện rồi.”


Một câu không đầu không cuối này khiến Dữu thị cũng bật cười hỏi, “Sao lại nói thế?”


Trường Đình dịu dàng nhướng mày hỏi, “Bởi vì hai vị tẩu tẩu sắp gả vào còn gì!”


Dữu thị lập tức vừa xua tay vừa cười nói, “Hai nhà còn chưa định giờ lành thì làm sao mà nhanh thế được!”


Trường Đình thuận thế nói tiếp câu chuyện, “Đại ca là không được rồi, nhưng U Châu cách Ký Châu cũng gần mà? Nhị ca qua lại một chuyến là có thể làm chuyện này thỏa đáng sạch sẽ, Dữu gia cô nương cũng sẽ tới cửa làm nhị tẩu của A Kiều.”


Nàng cười, hơi cúi đầu xuống ôn nhu nói, “A Kiều hiện giờ là người trong nhà, người một nhà thì không nói hai lời.
Hiện nay thế đạo không ổn, không nhân lúc chúng ta và Phù gia còn chưa xé rách mặt để nhanh chóng làm việc thì chờ hai nhà trở mặt việc cưới một cô con dâu vào cửa sẽ phải phụ thuộc vào việc bên kia đứng về phe nào…”


Trường Đình nói người một nhà thì những lời phía sau đương nhiên là nói thẳng.
Một khi Phù Kê xuất binh, hai nhà Phù và Thạch phá vỡ hòa thuận bề ngoài thì sóng gió cũng theo đó ào ào nổi lên.
Mũi tên một khi bắn ra không thể lấy lại, thế cục mà trở nên gay gắt thì hôn sự của Thạch Mẫn và Thạch Khoát nhất định sẽ bị gác lại.
Việc hôn sự của Thạch Khoát còn không có gì chờ mong nhưng Thạch gia từ trên xuống dưới đều cực kỳ mong chờ Thôi gia cô nương vào cửa.



Dữu thị đương nhiên nghe hiểu, nụ cười trên mặt cũng thu lại, giọng ôn tồn trả lời, “Đúng là như thế, hôm trước ta đã viết một phong thư gọi lão nhị về.
Trong nhà hiện giờ chỉ có một nam nhân là A Thác thì không được, phải có một người nữa mới yên tâm.”


Trường Đình nhướng đuôi lông mày, uốn gối cười nói, “Rốt cuộc vẫn là dì tâm tư kín đáo.”


Sau đó hai người nói chuyện phiếm vài câu, Dữu thị giữ nàng lại ăn cơm, Thạch Tuyên cũng tới dùng bữa.
Trên bàn chính là món nấm trên chảo nóng đặc sắc của Ký Châu.
Sau khi lo lắng trong lòng được giải quyết thì tâm tình của Trường Đình rất tốt, nàng ăn thêm được nửa bát cơm khiến Dữu thị nhìn thấy thì cười không ngừng nói, “Có thể thấy được ngươi ở Kính Viên bị đói, đợi A Thác lại đây ta nhất định sẽ mắng hắn.” Sau đó bà ta lại thuận tay thưởng hai đầu bếp qua.



Trường Đình cười và nhận lấy sau đó ôm bụng no và mang theo đầu bếp đi về.
Nàng vừa bước qua ngạch cửa đã thở ra một hơi.



Thạch lão nhị trở về thì xác suất Mông Thác bình an xuất chinh sẽ cao hơn.



Thạch Khoát trở về thành trấn thủ, Mông Thác ra khỏi thành dụ địch, Phù Kê mà muốn công thành thì nhất định sẽ chọn lúc Mông Thác suất binh mà Thạch Mãnh cùng Thạch Mẫn vẫn chưa trở về thành.
Thạch Khoát trở về đây thì việc Thạch gia muốn làm chim hoàng tước nhất định sẽ làm được…


“Hiện giờ phải xem Thạch Khoát có thể lặng yên trở lại hay không.” Trường Đình thở ra một hơi sau đó nhẹ giọng nói, Bạch Xuân đi theo phía sau nghe thấythế thì đợi đi qua hành lang mới nhẹ giọng nói, “Sao phu nhân không nói thẳng với Quận Quân? Hiện giờ ngài đã gả đến Thạch gia, nói tục khí một chút thì chúng ta đã ngồi một thuyền, hà tất phải quanh co lòng vòng làm gì?”


Bạch Xuân lớn lên ở Thạch gia, cả nhà đều là người của Thạch phủ.
Lần trước Trường Đình từ Ký Châu về Bình thành được Dữu thị tặng cho nhà bọn họ, vì sợ nàng về nhà cũ không có người tâm phúc để sai bảo.
Cho nên chỗ khác biệt lớn nhất giữa Bạch Xuân và Mãn Tú chính là Mãn Tú quá chú tâm ỷ lại và tin cậy Trường Đình.
Đó là vì nàng ấy không thể lui, còn Bạch Xuân lại cân nhắc nhiều hơn, ví như… hiện tại.



Trường Đình cười cười, uyển chuyển đáp, “Ngươi nói xem Quận Quân thân cận với ta và A Thác hơn hay thân với Thạch Khoát hơn?”


Bạch Xuân không chút do dự đáp, “Tự nhiên là Nhị lang quân, tuy nói Thứ Sử coi trọng Đại lang quân nhưng mẫu tử liền tâm, so với vợ chồng cháu ngoại trai thì đương nhiên là con đẻ vẫn thân cận hơn.”


“Vậy nếu ta trực tiếp đưa ra đề nghị để Thạch Khoát giúp đỡ A Thác ở lúc mấu chốt này thì Quận Quân sẽ có cảm nghĩ gì?” Trường Đình hơi ngừng lại, nụ cười cũng thu lại một chút, “Thứ Sử chí ở thiên hạ, người thừa hưởng sự nghiệp của ông ta chỉ có ba đứa con trai kia thôi, bất kể ai thượng vị thì A Thác cũng chỉ có thể là cận thần.
Ta đi yêu cầu chủ thượng tới giải vây cho cấp dưới… Hiện giờ thế đạo loạn như vậy, U Châu và Ký Châu tuy cách nhau không xa nhưng trên đường vẫn không yên ổn, Thạch Khoát mà trở về thành thì không khác gì phải trải qua hành trình nguy hiểm.
Ngươi cho rằng sau khi chuyện qua rồi Quân Quân sẽ thấy thoải mái ư?”


Bạch Xuân quả thực không phải Mãn Tú.
Lúc Mãn Tú còn ở một bên ra vẻ trấn định mà khổ nghĩ thì Bạch Xuân lại khẽ biến sắc, nghĩ mà kinh hãi.



Hiện giờ chính là cục diện bế tắc, để Thạch Khoát trở về chính là biện pháp bảo đảm cho cả Mông Thác và Ký Châu.
Nhưng cục diện bế tắc mà qua thì người nhiều tâm tư sẽ nghĩ nhiều.
Thạch gia là chính chủ lại giải vây cho thuộc hạ, chẳng phải quá hoang đường ư? Trường Đình không dám chắc Dữu thị có nghĩ như thế hay không nhưng nàng không thể không gửi hy vọng vào việc bà ta nghĩ thế nào.
Tình cảnh của nàng và Mông Thác thực xấu hổ.
Nàng cần thiết phải nghĩ đến đường xa.
Nàng cũng hiểu mình nghĩ như thế là vì nàng còn chưa coi người nhà họ Thạch là người một nhà, nếu đổi thành Chân Định và Lục Trường Anh thì nàng sẽ nói thẳng, cũng chẳng cần hàn huyên.



Bạch Xuân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Trường Đình vỗ vỗ tay nàng ta than dài một hơi.
Đợi Thôi thị và tiểu Dữu thị vào cửa nàng sẽ càng phải nghĩ nhiều hơn.



Mà chuyện Dữu thị sớm đã viết thư gọi Thạch Khoát về làm Trường Đình có chút kinh ngạc.
Đồng thời nàng cũng có chút hổ thẹn —— kỳ thật Dữu thị là thật lòng coi Mông Thác như con trai, ít nhất bà ta cũng coi hắn như người trong nhà.



Mãn Tú thấy hai người toàn không nói gì nữa thì nghĩ nghĩ mà bi phẫn gọi một tiếng: “Cô nương…”


Trường Đình thất thần mà đáp “Ơi”.



“Lần tới mang theo cả Hồ cô nương đi.” Mãn Tú nắm góc áo, ồm ồm nói.
Trường Đình sửng sốt hỏi “Làm sao vậy?” thế là nàng ta ngẩng đầu nhìn trời, không nói gì.
Mang theo Hồ cô nương thì ít nhất nàng ta cũng không phải người ngốc nhất…


Đương sự còn đang rơi vào cục diện bế tắc thì cần một người ra mặt cầm đao phá vỡ cục diện ấy.
Dữu thị viết một bức thư tới U Châu chính là đã đứng ra cầm thanh đao ấy, sự tình sau đó càng ngày càng nghiêm trọng.
Nửa Đồng thành của Ung Châu bị lở hầm quặng, người của Mông Thác để lại đó không ngừng vó ngựa chạy tới nơi.
Nhưng thợ mỏ bị đè bên dưới không cứu được hết, người nhà bọn họ nháo nhào huyên náo.
Sau đó có người châm ngòi thổi gió, thế là Nửa Đồng thành lập tức rơi vào cảnh nước lửa.
Tường thành nơi ấy khó mà giữ được, ẩn ẩn còn gây nguy hiểm cho cả nội thành Ung Châu.
Ba ngày liên tiếp Mông Thác nhận được ba bức thư tám trăm dặm.
Hắn xem xong thì nhíu chặt mày, giọng không có biến hóa nói với Trường Đình, “Ung Châu, Ký Châu, luôn có một tòa thành trì mà Phù Kê nhất định phải có được.”


Trường Đình chỉ có thể âm thầm cầu phúc, mong đợi Thạch Khoát trở về nhanh một chút.
Chỉ cần Thạch Khoát về là Mông Thác có thể không lo lắng mà xuất binh giải vây cho Ung Châu.



Vào ban đêm cửa lớn của Kính Viên bị người ta gõ vang.
Tin tức được truyền tới nội viện, trong chính đường đèn lồng liên tiếp sáng lên.
Trường Đình vừa nghe Mãn Tú tới báo là lập tức xoay người bò dậy, liếc mắt một cái thấy Mông Thác đã mặc thỏa đáng nên nàng cũng vội vàng thay quần áo, chải tóc rồi lại cho người đi mời Trương Lê, “… Mời Trương tiên sinh tới hội hợp ở chính đường.
Mãn Tú, ngươi đi ra ngoài chuẩn bị cỗ kiệu, Bạch Xuân sửa sang mấy phong thư ở trên bàn rồi cũng mang tới.
À, ta quên, mang cả lá thư đè ở cuối cùng theo.”


Trường Đình nhanh chóng dặn dò xong thì mặc áo khoác đi ra ngoài, theo sau Mông Thác chạy tới chính đường.
Trời cuối thu đầu đông nên gió lạnh tiêu điều, đêm khuya tĩnh lặng, trong đình viện hầu như không có người.
Vừa mới đẩy cửa ra thì một cơn gió đã thổi quét cả căn phòng, bên ngoài đen sì, Trường Đình không tự giác được mà run lên, quấn chặt vạt áo.
Mông Thác duỗi tay ra ôm nàng vào lòng, sau đó nàng chợt nghe hắn nhẹ giọng nói, “Nửa đời sau ta nhất định phải để nàng được ngủ ngon giấc mới được.
Đừng ai nghĩ có thể nháo nàng đêm hôm khuya khoắt không được ngủ yên.”


Trường Đình còn không kịp ngẩng đầu đáp lời thì hắn đã cúi đầu nhẹ hôn lên tóc nàng.
Nàng dựa vào ngực hắn, yên lặng nghe tiếng trái tim hắn đập có lực.



Mông Thác cưỡi ngựa, Trường Đình cùng Trương Lê lên kiệu, chỉ mất một khắc bọn họ đã tới dinh thự của Thạch gia.
Vào cửa lớn chỉ thấy cả tòa nhà đen sì, có vài nha hoàn mang theo đèn lồng tới đón.
Mông Thác nhìn thẳng, trầm ổn hỏi, “Nhị ca trở về đã bao lâu rồi?”


“Vừa mới…” Nha hoàn đáp, có lẽ nàng ta đã được dặn nên đơn giản thông báo mọi việc, “Nhị lang quân chỉ dẫn theo 30 người, đi đường cũ ở Trù Sơn và vừa mới về.
Quận Quân lập tức cho người mời ngài và phu nhân tới.
Nhị lang quân hiện giờ đang ở chính đường chờ ngài.”


Mông Thác gật đầu, sau đó im lặng không nói gì và bước nhanh hơn.



Trường Đình nhắm mắt đi theo sau, một đường này toàn bộ dinh thự chỉ có chính đường là sáng đèn.
Rèm cửa vén lên nàng đã thấy Thạch Khoát ngồi ngay ngắn ở ghế đầu bên trái.
Hẳn là hắn còn không kịp thay quần áo, vẫn mặc bộ quần áo đen, đầu đội miếng vải đen, vì đêm khuya lên đường nên góc áo dính sương sớm khiến xiêm y càng tối hơn.



Thạch Khoát nghe cửa có động tĩnh thì lập tức đứng dậy đi nhanh hai bước, Mông Thác cũng bước tới trầm giọng gọi, “Nhị ca!”


Thạch Khoát vỗ vỗ sau lưng Mông Thác, cũng chưa hàn huyên mà trực tiếp đặt câu hỏi, “Tình hình Ung Châu thế nào rồi?”


Mông Thác nói ngắn gọn, “Nửa Đồng thành bất ngờ làm phản, người có tâm châm ngòi thổi gió khiến sự tình càng nháo lớn hơn.
Quân mà đệ để lại bị bá tánh chỉ trích không làm được gì, hiện tại cả Thứ Sử phủ đều bị vây quanh.
Nếu đệ không chủ trì cục diện thì nội thành Ung Châu sớm hay muộn cũng khó mà giữ được.”


Thạch Khoát lại hỏi, “Ngươi dự định mang bao nhiêu người đi?”


“Một ngàn người là đủ rồi.” Mông Thác đã sớm có kế hoạch, “Cần để người lại bảo vệ Ký Châu, một khi nơi này trống thì hậu quả không dám tưởng tượng nổi.”


Thạch Khoát nhìn về phía Mông Thác không nói gì.
Còn Mông Thác thì không lộ biểu tình gì mà chỉ trầm giọng nói, “Nhị ca, để đệ thủ Ung Châu.” Sau đó giọng hắn nhỏ hơn, “Ký Châu… Dì và Trường Đình phải nhờ huynh.”

Bình luận