Trang chủ

Thiên Kiều

Phản (Thượng)


Lúc này đã vào đông, trời thường tối sớm, mỗi lần đều tối nhanh tới độ người ta không kịp chuẩn bị.
Vì thế mỗi ngày sẽ có mấy khắc trời đã tối mà còn chưa kịp đốt đèn.



Lúc này Trương Lê nửa quỳ trong chính đường, trên đầu có một cái đèn lồng lắc lư chập chờn, trong ánh hoàng hôn sắc mặt hắn như tro tàn, bờ môi run rẩy.
Hắn cố ép bản thân trấn định, nhưng sự tình quá đột ngột, hắn căn bản không nghĩ tới khả năng này.
Bọn họ sẽ phải đối mặt với cục diện cực kỳ khó giải quyết.



Thạch Khoát chết rồi...


Con át chủ bài, đồng thời là chỗ dựa lớn nhất của cả một đám người đã không còn.



Làm sao ngọn núi lớn ấy lại đột nhiên đổ sụp trong một sớm một chiều chứ.



Trường Đình chăm chú nhìn Trương Lê với mong muốn tìm ra chút sơ hở trên mặt hắn.
Nàng tìm tòi mãi vẫn không tìm được gì thế là cả người nàng rụt về phía sau, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao ngươi biết?”


“Trong quân gửi thư.” Trương Lê trả lời rất đơn giản, “Trực tiếp đưa đến Kiến Khang, trước khi đưa tới Chiêu Hòa Điện thì bị ta chặn lại.”


Trường Đình trầm giọng hỏi lại, “Còn ai biết chuyện này không?”


Trương Lê trả lời với ngữ điệu tối tăm, “Chỉ có ta.
Thư này là mật sứ đưa tới, trên đó có gắn xi, hắn phải vượt qua trùng vây tầng tầng mới đưa được tới Kiến Khang.
Tình huống ngày ấy cực kỳ thảm thiết, cả người kẻ đưa thư là máu, thậm chí còn chẳng nói được một lời hoàn chỉnh.
Lúc ấy ta kéo hắn vào trong phủ, không thể để tin lọt ra ngoài khi chúng ta chưa có bất kỳ chuẩn bị nào.
Ta có thể bảo đảm trừ ta...” Trương Lê dừng lại sau đó ánh mắt lóe lên, “Trừ ta và kẻ chủ mưu sau chuyện này thì toàn bộ người của Kiến Khang đều chưa biết.”


Trong bóng tối u ám lời hắn như hạt bụi phiêu tán trong không khí.



Giọng Trương Lê yếu ớt, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Ngữ khí của hắn dù không thay đổi nhưng sắc mặt lại thấy được kinh hoàng và luống cuống rõ ràng.



Phải, hiện tại Trương Lê có quyền này, cũng có thủ đoạn chặn được thư này và phong tỏa toàn bộ tin tức.
Đây là quyền mà Lục gia và Thạch Khoát cho hắn, cho nên Trường Đình lại ngước mắt nhìn Trương Lê thấy thần sắc hắn còn bối rối hơn nàng tưởng tượng.
Cũng phải, dù sao mọi thứ hắn có lúc này đều là do Thạch Khoát khẳng khái cho.
Vậy một khi ngọn núi lớn như Thạch Khoát đổ thì hắn sẽ một đêm mất sạch, không quyền thế, quan chức, không có sự coi trọng của chủ thượng, chỉ còn kiếp chó săn bị bóc lột rồi mang ra nấu.
Nếu Trường Đình và Mông Thác còn có thể dựa vào Lục gia mà giấu tài rồi kẹp chặt đuôi một thời gian thì Trương Lê thậm chí còn khó mà hầu hạ chủ khác.
Xét thấy thế nên đương nhiên là hắn sợ hãi, đồng thời hắn cũng chẳng có lý do gì để giả mạo việc này.



Như vậy... Thạch Khoát... đúng là chết thật rồi.



Trường Đình khẽ nghiêng người về phía sau, trong đầu rối bời không biết nên nghĩ gì.
Nàng đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy Thạch Khoát: hắn mặc áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng đi trên hàng lang.
Nàng cũng nhớ tới Thanh Sao và nhẹ nhắm mắt lại sau đó mở miệng và phát hiện giọng mình cũng mất tiếng giống Trương Lê.



“Thư... ở đâu?”


Trương Lê cứ nghĩ Trường Đình chí ít cũng sẽ hoảng sợ một lát, ai biết nàng chỉ trầm mặc một lúc rồi đột nhiên đặt câu hỏi.
Hắn vội móc một tờ giấy được gấp ngay ngắn từ trong ngực áo và đưa cho nàng sau đó nhỏ giọng nói, “Không biết là ai viết thư, có lẽ là một binh lính may mắn còn sống sót trên chiến trường viết lại nên rất lộn xộn.
Nhưng thư này có thể tin được … tai mắt ta sắp xếp trong quân đến giờ vẫn bặt vô âm tín,” Trương Lê siết chặt tay sau đó mở thư ra và nhìn Trường Đình nói, “Có thể thấy trận chiến kia đúng là ác liệt.”


Phải.



Là một trận ác chiến.



Trường Đình rũ tay, giấy viết thư theo đầu gối trượt xuống.



Trên thư chỉ có bảy chữ viết ngoáy.



“Chủ tướng đã phản, quân chủ vong.”


Chủ tướng


Là Nhạc Phiên.



Gió lạnh thấu xương chợt thổi qua cuốn bông tuyết đang rơi lên cao rồi lại ném mạnh xuống.
Đáng tiếc bông tuyết nhẹ, dù tuyết có lớn thì tiếng tuyết rơi cũng chỉ rì rào, tuyệt đối không quá lớn.
Ngược lại tiếng vó ngựa đạp trên nền tuyết truyền từ xa tới gần lại càng lúc càng to tới khi long trời lở đất.



Doanh trướng ở dưới chân núi nên gió cực lớn, một trận tuyết trùm lên lều vải tích một tầng thật dày.



Người dẫn đầu đội kỵ mã phất vạt áo nhảy xuống ngựa và vừa sải bước vào trong vừa không đổi sắc mặt dặn người bên cạnh, “Cho người dọn sạch tuyết trên lều, gió từ đông nam tới, nhìn tầng mây dày thế này hẳn mấy ngày nay đều sẽ có gió lớn.”


Bên cạnh hắn có hai người, Vương Lãng và Tần Đổ một trái một phải đứng thẳng.
Một người là Trường Đình nhét vào để đi theo Mông Thác học cách trị quân, một kẻ là Lục Trường Anh nhét vào trong quân của Mông Thác.
Tần Đổ một tay cầm sách nhỏ ghi lại, một tay nắm chặt một lá thư, sau khi ghi xong hắn mới cười hì hì đưa thư cho Mông Thác, “Kính Viên đưa thư tới, theo thường lệ thì thư nhà gửi tới trong quân đều sẽ bị mở ra xem một chút, thuộc hạ đánh cuộc cái mạng mới không để đám ngoan cố kia mở thư đó.”


Tần Đổ nói xong thì cười nịnh hót.



Mông Thác lườm hắn một cái sau đó lại nhìn Vương Lãng vẫn lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng thì nói, “Học Vương đại ca thật tốt ấy, cả người toàn thói xấu.” Hắn lại nghĩ tới Nhạc Phiên lúc trước thế là trong lòng mềm nhũn bổ sung một câu, “Đợi thêm mấy năm nữa ngươi cũng phải thành gia lập nghiệp và nuôi sống gia đình, lúc ấy có muốn sửa thói xấu cũng không được.”


Ba người song song đi về phía doanh trướng, Tần Đổ cười hê hê mà giúp Mông Thác vén mành cửa.
Mông Thác cong người tiến vào doanh trướng đồng thời mở thư ra.
Vừa thấy chữ hắn đã cười vì chữ kia rất là khí khái, là do Trường Đình tự tay viết.
Nhưng sau khi đọc được hai hàng thì ý cười dần tắt, thần sắc trên mặt hắn dần nghiêm trọng, lại biến thành ẩn nhẫn, trong cứng cỏi che giấu nỗi đau lớn.



Giọng Tần Đổ mát lạnh, “Làm sao thế?”


“Có ai nhìn thấy phong thư này không?” Giọng Mông Thác trầm xuống, qua thật lâu hắn mới mở miệng, trong đó lộ rõ nghẹn ngào.



Tần Đổ ngước mắt nhìn Vương Lãng thấy tên kia cũng ngẩn ra thế là lại ngây ngô nhìn về phía Mông Thác.
Theo bản năng hắn cảm thấy không đúng vì thế ghé đầu tới nhìn nhưng chỉ thấy chữ lít nhít một đám.
Hắn chẳng đọc được cái gì nên đành trả lời, “Thuộc hạ xác nhận chưa ai dám mở, đến lớp xi còn chưa phá.”


Mông Thác xoay người sang chỗ khác đưa thư cho hắn nhìn.
Tần Đổ đọc nhanh như gió, lúc sau tay hắn lập tức rơi xuống, thư cũng rơi theo, giọng hắn cứng đờ, “A Thác a huynh...”


Trong doanh trướng có lỗ hổng vừa lúc đối diện với hướng nội thành Kiến Khang.
Mông Thác ngửa đầu lên hít sâu một hơi, trong lòng là nỗi đau quá lớn.
Nghĩ tới nội dung thư Trường Đình gửi là lòng hắn quặn lên, không sao kiềm chế được.
Hắn có đầy đủ lý do để đau lòng và bi ai, người anh cả hắn tôn trọng và ỷ lại đã qua đời, mà lý do lại bởi vì thuộc hạ mà hắn tin tưởng làm phản.



Mông Thác chậm rãi nhắm mắt, tay siết chặt.
Anh em cùng vào sinh ra tử vì sao lại biết thành cái dạng này? Bọn họ chỉ đổi từ Ký Châu tới Kiến Khang, chỉ đổi chỗ thôi mà người đã hoàn toàn thay đổi.



Trong thư Trường Đình nói cha nàng từng cho rằng chỉ có huyết thống là không phản bội, nhưng đến người chung huyết mạch còn phản bội thì nói gì tới đồng liêu.
Trường Đình để lộ vết sẹo của mình ra mà an ủi hắn.



Mông Thác nhẹ nhàng hếch cằm trầm giọng nói, “Thu thập binh mã, toàn bộ đều về Kiến Khang.” Ánh mắt hắn vừa ngước lên đã nhìn về phía Vương Lãng và trầm giọng giao phó, “Ngươi nhất thiết phải cam đoan Tam Lang quân không sao.”


Vương Lãng đột nhiên ngẩng đầu, giọng trầm trọng, “Tam Lang quân làm sao vậy?”


Hắn và Thạch Sấm là anh em thân thiết.
Thạch Sấm bé hơn hai anh hắn nhiều vì thế hai kẻ kia tranh nhau thế nào hắn cũng không liên quan.
Hơn nữa từ nhỏ hắn đã bị Thạch Mãnh ném vào trong quân doanh, càng không có cơ hội trộn lẫn đấu đá trong Thạch gia thế nên bất kể người anh nào của hắn lên thượng vị thì kỳ thực với Thạch Sấm đều không có ảnh hưởng lớn.
Nếu Thạch Mẫn lên ngôi và triều đình bị Thôi gia nắm giữ thì con cháu Thạch gia sẽ khổ sở một chút nhưng cũng chẳng thể khổ đến quá đáng được!

Bình luận