Trang chủ

Thiên Kiều

Động Phòng (Thượng + Trung)


Trường Đình được lệnh thì rũ mắt liếc nhìn vị Trương Lê kia một cái sau đó mới vén mành đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài nàng lại nghe trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện ồm ồm, loáng thoáng nghe không rõ lắm.



“Trần gia… Giết chết… Đại lang quân… Nghĩ mà sợ…”


Trường Đình nhíu mày, đứng dưới mái hiên nghiêng mắt nhìn vào trong.
Bạch tổng quản vốn canh ở cửa theo ánh mắt nàng thoáng nhìn thì lập tức khom người tiến lên nhẹ giọng nói, “Trương phụ tá, tên chỉ có một chữ Lê, vốn là phụ tá của Ích Vương Phù Kê, hiện tại là người mới đầu nhập dưới trướng đại lang quân, gần như… là người cầm đầu…”


Phản thần thành tướng.



Lúc trước Lục Trường Anh giam giữ ba gã thuyết khách của Phù Kê, à, đúng rồi, trong đó có một người tên là Trương Lê.
Lục Trường Anh giam giữ bọn họ sau đó nhờ Mông Thác sai người tìm vợ con hắn trong thành Ung Châu và đưa tới Bình thành.
Chỉ tiếc mang ra ngoài chưa được bao lâu thì phu nhân hắn không chịu nổi mà đi, để lại một đứa nhỏ.
Lúc ấy anh nàng tuy rơi vào cảnh thiếu người nhưng cũng không có ý chèo kéo.



“Đại lang quân thưởng cho bọn họ một khu nhà ở gần biệt quán, mỗi tháng phân 10 lượng, ăn dùng đều chi từ Quang Đức Đường nhưng cũng không hỏi ý, không thúc giục.” Bạch tổng quản cầm đèn cung đình tiễn Trường Đình ra khỏi Vô Tự Trai, lại để tiểu nha hoàn San Hô đi theo phía sau hai bước.
Ông ta trầm giọng nói, “Đãi ngộ này coi như cực kỳ ưu ái, lúc trước đám mưu sĩ đầu nhập công tử cũng chỉ được 8 lượng một tháng, còn không có một căn nhà riêng để ở.
Hắn là phản thần, đám mưu sĩ hoặc đứng ngoài tường nhà hắn cao giọng gây hấn, hoặc ngồi xếp bằng trước cổng lớn nhà hắn dùng sa bàn bày ra thế cục, nếu hắn không đáp được sẽ không cho ra cửa.”


Với Trường Đình thì chuyện này vô cùng bình thường.
Trong mắt người ngoài thì Trương Lê chính là một kẻ phản đồ, người đương thời ghét nhất kẻ bất trung bất nghĩa, huống chi một kẻ như thế lại có được đãi ngộ nhiều hơn, nặng hơn bọn họ.
Cái này sao không khiến người ta hận?


Trường Đình hé môi cười một cái: “Ca ca giữ hắn lại thì đương nhiên sẽ che chở.”


Bạch tổng quản cong lưng giống một cây cung thực thụ nói, “Một người cần Đại lang quân che chở thì ở lại Bình thành cũng có lợi gì? Nếu không có Đại lang quân, Trương Lê thậm chí còn chẳng kịp nhìn mặt vợ mình lần cuối —— lúc tới Bình thành thân thể nàng ta đã cực kỳ yếu.
Đại lang quân lệnh cho lão nô xử lý việc này, sau khi ép hỏi lão nô mới biết vợ Trương Lê vốn có bệnh hiểm nghèo nhưng người của Ích Vương lại chẳng quan tâm.”


“Cho nên ca ca đang đợi Trương Lê tự mình tỉnh lại, sau đó tới đầu nhập dưới trướng của mình ư?” Trường Đình nói tiếp.



“Không sai.” Bạch tổng quản khiêm tốn khen tặng, “Đại cô nương thật sự thông minh.
Đám mưu sĩ xuất thân đủ hạng, có nhiều người là tiên sinh dạy học ở nông thôn, có nhiều người đọc sách không thi đỗ quan trường.
Ngoài ra còn có hòa thượng hoàn tục, người thì nhà xuống dốc phải đào vong.
Những người này xoắn thành một sợi dây phản đối Trương Lê, sau này có kẻ thậm chí còn gào lên với hắn “không tích thiện đức mới gặp ác báo”.
Vào sớm ngày ấy cửa lớn của nhà hắn cuối cùng cũng mở ra.”


Con đường dẫn tới Vô Tự Trai vừa dài vừa hẹp, Trường Đình vừa cẩn thận tránh sương dính vào tà váy vừa nghe Bạch tổng quản nói chuyện.



Bạch tổng quản tiếp tục: “Trương Lê vừa mở cửa đã mang khí thế như chẻ tre, ứng đề, phá cục diện rồi thậm chí còn tự mình ra câu đố lại.
Người khác hỏi hắn ‘Chiến tranh vài bận, vạn họ chết chóc, xương trắng rải đầy, ngàn dặm không tiếng gà gáy, dân sinh đồ thán, cái mất đi là gì’, hắn đáp ‘nhân sinh khổ sở, thoáng chốc tan như cát bụi, những người và vật gắn với thời cuộc đều sẽ mất đi’, người khác lại hỏi ‘lời và ý, có và không, có thứ giống có thứ khác, phải làm sao để giải thích’, hắn đáp, ‘không có lời giải thích, cũng không có ý nghĩ gì, trời đất mênh mông, mọi vật xung quanh vĩ đại, những thứ giống và khác không phải việc một người phàm tục trần thế như ta có thể nghị luận’… Bàn bạc ba ngày, mọi người có học trong Bình thành đều tới thử sức, mà bản thân hắn thì đĩnh đạc đối đáp.
Ba ngày sau khách đến đầy nhà.”


Trường Đình bật cười.



Bình định lời đồn đãi và dư luận, đó là công trạng tốt nhất Trương Lê đưa cho Lục Trường Anh.



Trường Đình uyển chuyển mỉm cười nói, “Ta nên chúc mừng ca ca có được người tài.” Nàng ngừng một lát mới nói, “Bạch tổng quản cũng không phải là người nói nhiều, hôm nay ngài nói những chuyện này hẳn là có việc khác, ngài cứ vòng vèo với A Kiều làm gì?”


Bạch tổng quản cũng cười, thái độ càng thêm khiêm nhường, lưng cong hơn nói, “Ý ban đầu của Đại lang quân là Bạch Xuân và Mãn Tú bên cạnh đại cô nương đã lớn tuổi, Mãn Tú hiện giờ đã 20, Bạch Xuân tính lên cũng 17,18, nên tính việc thành hôn rồi.”


Trường Đình ngừng bước, hơi ngây ra.



Bạch tổng quản vội vàng lui ra phía sau ba bước, sắc mặt trầm ổn nói, “Lão nô đáng chết, Mãn Tú và Bạch Xuân đều là người của đại cô nương thế mà lão nô lại dám nói nhiều.”


“Không ngại.” Trường Đình ôn nhu nói, “Đặt ở chỗ nào nói thì gả cho Trương Lê cũng không tính là bôi nhọ danh dự nha hoàn của ta.
Ngươi nói đây vốn là ý của ca ca ư?”


Bạch tổng quản gật đầu, “… Sau đó Đại lang quân cảm thấy đại cô nương không thể rời được hai người này nên mới gác lại.” Bạch tổng quản cầm đèn lồng đi sau nàng ba bước, “Kỳ thật nếu chỉ muốn mượn sức mưu sĩ thì đợi phu nhân vào phủ chọn một nha hoàn yêu thích ban cho đã là ân điển cực lớn, làm việc cũng thuận tiện.
Nhưng Đại lang quân băn khoăn chính là ngài —— Mông tướng quân tuy là thiếu niên anh hùng nhưng bên cạnh lại không có mưu sĩ đắc lực.
Ngài ấy cưới ngài đã là Thạch gia nhượng bộ, Thứ sử sợ là sẽ không dễ dàng cho ngài ấy xây dựng tâm phúc và phụ tá của chính mình.”


Mấy thứ này… Trường Đình hoàn toàn không nghĩ tới.



Lục Trường Anh phí nhiều công sức thu phục Trương Lê là để nàng có người dùng…


Trường Đình cảm thấy thực ấm áp.



Bạch tổng quản ngừng một lát mới nói tiếp, “Lúc trước Đại lang quân tính sắp xếp Mãn Tú và Bạch Xuân nhưng theo lão nô thì kỳ thật chỉ nhắm vào Mãn Tú.
Nàng ta khác Bạch Xuân, nàng ta không có gia đình, không có liên lụy, thân thế trong sạch.
Lão nô nghe nói vợ cả của Trương Lê là cô nương nông gia, cảnh ngộ giống với Mãn Tú cô nương.” Câu chuyện tới đây là dừng, Bạch tổng cười gượng một tiếng, “Quan trọng nhất chính là Mãn Tú cô nương không phải nô tịch, từ lúc bắt đầu đã không phải, mà Bạch Xuân cô nương ban đầu chính là nô tịch, cả nhà là nô của Thạch gia.”


Mãn Tú không phải nô tịch, nàng vốn là người có hộ tịch.
Cho nên nếu chọn Bạch Xuân vậy độ trung thành của Trương Lê sẽ không thể đảm bảo…


Đây là chênh lệch giữa nữ nhân và nam nhân.
Trường Đình tự xưng cũng không phải ngu xuẩn, nhưng so với nam nhân thì nàng quả thực không thể phát huy tác dụng của mỗi quân cờ trong tay mình, nhưng…


“Nhưng bọn họ không phải quân cờ.” Trường Đình cười và duỗi tay ý bảo San Hô tiến lên đón lấy đèn trong tay Bạch tổng quản, “Bạch tổng quản và ca ca đương nhiên là vì tốt cho ta, nhưng Mãn Tú cùng ta một đường tới đây.
Trương Lê dù có tốt, học thức rộng, người khác có thể cảm thấy là Mãn Tú nhà chúng ta trèo cao nhưng chỉ cần Mãn Tú không gật đầu thì ta cũng không thả người.”


“Đương nhiên, đương nhiên.” Bạch tổng quản thuận tay đưa đèn cho San Hô, lại xem tiểu nha hoàn rũ mi đứng nghiêm cẩn thì khom người cười nói, “Cô nương của Nghiên Quang Lâu đương nhiên phải do ngài làm chủ.
Hôm nay lão nô đi quá giới hạn, trở về sẽ tự báo với Đại lang quân và đi lãnh phạt.”


Ngoại viện này không có kẻ nào không xảo quyệt!


Không đúng, người Lục Trường Anh dùng mới không kẻ nào không lươn lẹo chứ!


Đây rõ ràng là Lục Trường Anh nương Bạch tổng quản tới hỏi thăm nàng!


Còn lãnh phạt cái rắm ấy.



Trường Đình mỉm cười nói, “Thôi đừng, Bạch tổng quản cũng chỉ có ý tốt, ta trở về sẽ hỏi ý Mãn Tú.
Nếu nàng ấy cảm thấy được thì đợi ca ca thành hôn xong để hai người đó gặp một lần hay thế nào đều được.”


Bạch tổng quản lập tức đáp vâng.



Khúc nhạc đệm nho nhỏ này Trường Đình không kịp nói với Mãn Tú.
Dù sao lúc ấy Bạch tổng quản không để San Hô lui xuống đại khái là có ý để cô nhóc kia đi nói một lời với Mãn Tú.



Hai ngày này Trường Đình bận rộn mãi, hôn sự của Lục Trường Anh nói là do Chân Định đại trưởng công chúa chủ trì đại cục nhưng việc vặt vãnh quá nhiều.
Bà nội nàng tuổi đã lớn, khó tránh lực bất tòng tâm, các nhà các hộ cũng lục tục tặng lễ tới, bọn họ toàn phái người có mặt mũi tới.
Thôi gia phái đích trưởng tôn của Thôi đại gia, Trần gia phái trưởng tôn của đại phòng là Trần Ẩn Khác, Thạch gia phái Thạch Mẫn tới, các sĩ tộc khác đại để đều là tiểu bối của dòng chính.
Nếu lúc này người Hồ tiến công Bình thành thì đám gia tộc hiển hách của non sông Đại Tấn chắc đều phải run lên vì lo cho hương hỏa nhà mình.



Những việc đón tiếp này không thể giao cho Tam phu nhân Thôi thị tới làm được.
Vì thế Trường Đình mời vợ của Lục Thật Thất cùng Tam phu nhân cùng nhau sửa sang lại.
Nhân ban đêm có thời gian nàng lại tới biệt quán theo lời dặn của Lục Trường Anh để thăm Tạ Chi Dung.



Nếu nói cô nương sắp lấy chồng không khẩn trương thì đều là nói dối, ngay cả người hào phóng tự nhiên như Tạ Chi Dung cũng có chút đứng ngồi không yên.



Trường Đình cùng nàng ấy nói chuyện tới khuya, nói tình hình Quang Đức Đường gần đây, nói tới khó xử của Lục Trường Anh, nói tới những gì Chân Định đại trưởng công chúa yêu thích.
Tạ Chi Dung do dự hồi lâu mới ôm gối mềm, mặt mày hơi ngẩn ra nhẹ giọng hỏi một câu, “Ta nghe nói ca ca muội trước kia đi lại gần gũi với một nô tỳ đã từng cứu mạng chàng có đúng không?”


Vấn đề của Bách Tước!


Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó đơn giản hỏi, “A Dung a tỷ nghe ai nói?”


“Người khác đều đang truyền.” Tạ Chi Dung nói rất bình tĩnh, “Sau khi định xong hôn sự về An Nguyên những nhà quen biết lập tức gửi thư tới nói ca ca muội lúc trước thoát hiểm được là nhờ một nô tỳ hỗ trợ.
Sau đó nô tỳ kia và chàng cùng nhau lưu lạc gần một năm, rồi theo chàng trở về Bình thành.
Thời gian trôi qua cuối cùng chàng tống cổ nô tỳ kia vào trong miếu.
Tin kia nói cực kỳ tệ, nói chàng là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa và khuyên ta dừng cương trước bờ vực, đừng chui đầu vào.”


“Hoang đường!”


Trường Đình lập tức mắng, “Phần đầu là sai, là ca ca cứu mạng nàng ta chứ không phải nàng ta cứu ca ca! Nếu nói nàng ta cứu mạng huynh ấy thì đó cũng là chuyện phía sau, ca ca lấy mệnh ngăn lưu dân nên bị trọng thương thần chí không rõ.
Nàng ta lôi kéo ngựa chở huynh ấy đi về phía nam.
Điều thứ hai cũng sai, không phải huynh ấy tống cổ nàng ta đến chùa miếu mà là ta ra mặt tống cổ nàng ta đi.
Cũng không phải vì ta muốn thanh lý môn hộ cho chủ mẫu của Lục gia mà hoàn toàn bởi vì nô tỳ kia không an phận, mang thanh danh của ca ca và Lục gia để đổi tiền đồ.”


Trường Đình nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này vẫn chưa đủ thuyết phục nên lại bỏ thêm dầu vào lửa, “A Dung a tỷ đừng coi chuyện này là thật, ca ca là một người cực kỳ lý trí và bình tĩnh.
Huynh ấy vĩnh viễn biết mình phải làm gì, không nên làm gì, cũng biết nên làm thế nào, thậm chí cực kỳ hiểu ai mới là người huynh ấy muốn.
Ca ca có thanh quý và cao ngạo của sĩ tộc, nô tỳ kia dù có ân thì huynh ấy cũng đã trả hết.
Lúc sau giữa bọn họ chẳng có gì, lúc trước tống cổ nàng ta vào miếu ca ca còn sợ thanh danh của ta bị tổn hại nên mới dốc sức gánh trên vai mình.
Ca ca là người như vậy, chỉ cần là người nhà của huynh ấy thì sẽ được ca ca bảo hộ kín mít, tuyệt đối sẽ không phải chịu chút mưa gió nào.
Muội và A Ninh không thể ở bên huynh ấy mãi, nhưng tỷ thì có thể, tỷ mới là người được huynh ấy che chở thật nhiều vì vậy tỷ cứ yên tâm.”


Trường Đình nói đến độ mắt cũng đỏ.
Nàng… luyến tiếc Lục Trường Anh đón dâu… Lúc trước nàng không cảm thấy điều này nhưng hiện tại chỉ thấy lòng nghẹn muốn chết.
Anh nàng ngày mai sẽ thành chồng của người khác, nàng… A Ninh… đều không phải là người thân cận nhất của hắn nữa.



Phiền đến muốn mệnh.
Loại cảm xúc này chẳng lẽ không phải nên xuất hiện sau này khi nàng gả con gái ư?!


Tạ Chi Dung mím môi không biết nói gì.



Quá khứ của Lục Trường Anh nàng ta chưa từng tham dự.
Lúc nào nàng ta thấy hắn, dù là trước kia hay bây giờ cũng đều là bộ dạng quý công tử nhẹ nhàng phong độ.
Trước kia còn ở Kiến Khang, Lục Trường Anh là Lục thị đích trưởng tử, là thiếu niên lang nổi bật.
Hắn có xuân phong đắc ý, khí phách hăng hái, hiện tại hắn là gia chủ của Bình thành Lục thị, giỏi bày mưu lập kế, chỉ điểm giang sơn.



Nàng ta chỉ thấy mặt rất tốt của Lục Trường Anh.
Còn nỗi đau mất cha mẹ, khó khăn khi lang bạt bên ngoài, lúc thân tàn bất lực, những cái đó đều là một nữ nhân khác làm bạn với hắn.



Tạ Chi Dung cũng không rõ cảm giác trong lòng là gì, vừa thương tiếc lại thẹn thùng.
Nàng ta không làm gì lại có được một người tốt như thế, quả thực giống như ngồi mát ăn bát vàng.



Tạ Chi Dung vừa ngẩng đầu đã thấy Trường Đình đỏ mắt vì thế lập tức đưa khăn qua, “Là ta ngàn dặm xa xôi gả đến Bình thành cơ mà, A Kiều khóc cái gì thế? Ta còn không khóc ngươi lại khóc rồi.
Cẩn thận lúc về Quang Đức Đường để Chân Định đại trưởng công chúa thấy lại cáu với ta.” Tạ Chi Dung lại cười nói, “Mẹ ta nói quan hệ chị dâu em chồng là khó nhất, A Kiều ngàn vạn cố nhịn, đừng để người khác nghĩ ta là chị dâu ác bắt nạt em chồng.”


Trường Đình lấy khăn lau mắt, vừa muốn cười vừa muốn khóc.



Ngày thứ hai kẻ kiên định nói sẽ không khóc là Tạ Chi Dung vẫn khóc trong kiệu.
Trên mặt là một tầng phấn dày, nàng ta không dám để nước mắt theo gò má chảy xuống hỏng phấn nên chỉ đành rưng rưng.
Thế nên lúc tân nương tử hạ kiệu Trường Đình thấy váy của Tạ Chi Dung có một mảng đậm màu.
Hẳn là nàng ấy ngả về trước mà khóc, để nước mắt không chảy qua má.



Lục Trường Anh khí vũ hiên ngang cưỡi ngựa, phất vạt áo đi xuống cùng Tạ Chi Dung làm lễ xong thì ra ngoại viện tiếp đãi khách khứa.



Nữ quyến cùng Tạ Chi Dung vào trong phòng ngồi.
Chân Định đại trưởng công chúa cũng tới, Nhiếp thị, Tam phu nhân Thôi thị, Ngọc Nương, tiểu A Ninh và vài vị phu nhân thân tộc đều náo nhiệt đứng trong phòng.
Tam phu nhân Thôi thị trang điểm cực kỳ vui mừng, khi nói chuyện tua ngọc rũ trước trán luôn lắc lư.



“Đây là vợ của Thập Thất nhà chúng ta… Đây là phu nhân của bát thái công… Đây là nãi nãi của tứ đường thúc…” Tam phu nhân Thôi thị đảm nhiệm chức vụ giới thiệu, bỗng ánh mắt nàng ta ngừng lại, miệng nhẹ hả một tiếng.
Trường Đình nhìn qua chỉ thấy bên ngoài cửa sổ chạm rỗng có một bóng dáng xanh lá.
Tam phu nhân Thôi thị theo bản năng nhìn về phía Trường Đình, nàng cười đón lấy vị trí, bàn tay chỉ về phía kia dịu dàng nói, “Trường Khánh của Nhị thúc gia cũng tới! Nàng xưa nay thân thể ốm yếu, trên người lại có tang nên hiện tại đang tránh ở bên ngoài.”


Tạ Chi Dung ngồi ở trên giường không thể nói gì, ánh mắt liếc về phía kia.



Trường Đình nói thế thì bóng dáng màu xanh lá kia lập tức không thấy tăm hơi đâu.
Tam phu nhân Thôi thị cười giảng hòa, “Trường Khánh tính tình nội liễm, trong lòng biết hiện giờ trên người mình còn đang để tang nên mới thế!”


Nữ quyến ồn ào nhốn nháo, chỉ trong chốc lát sắc trời đã tối dần, mùi rượu theo Lục Trường Anh đã trở lại.
Mọi người biết ý lui ra, Lục Trường Anh vén khăn lên, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Tạ Chi Dung.
Giường thật sự mềm, hắn ngồi xuống là lập tức dịch vào phía trong khiến hai người cách cực gần.



Một đôi nến đỏ đốt cháy hừng hực.



Tạ Chi Dung lặng lẽ dịch sang một bên, Lục Trường Anh cũng dịch theo.
Nàng ta dịch một tấc hắn dịch hai tấc, hai người càng lúc càng gần.
Mặt Tạ Chi Dung đỏ như áo cưới trên người, giọng ngập ngừng, “… Chàng đừng dựa gần như thế … Nóng…”


Lục Trường Anh phì cười, dán qua thấp giọng nỉ non, “Hiện giờ là tháng chạp…” Nghĩ nghĩ hắn lại nói thêm, “Phu nhân…”


Mặt Tạ Chi Dung lập tức đỏ lựng, không khác gì cặp nến kia.
Hơi thở của Lục Trường Anh vừa lúc phun lên tai nàng ta khiến nàng ta như muốn ngất.
Nàng ta bị dồn tới góc giường, tay duỗi ra muốn đẩy hắn, “… Ta… Ta còn chưa rửa mặt đâu…” Lại ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng ta bỏ thêm một câu sau, “Đây là lần đầu ta dựa gần một lang quân như vậy…”


Lục Trường Anh duỗi tay ôm nàng ta vào lòng và mỉm cười nói, “Ta cũng là lần đầu… Phu nhân.”

Bình luận