Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Con Voi Với Con Trâu

Một hôm, có một con Trâu đang đi kéo gỗ trong rừng, gặp một con Voi đằng kia lững thững đi tới.

Trâu bèn đứng lại phàn nàn than thở với Voi rằng:

- Trời đã cho anh cái mình to lớn làm sao! Trời lại cho anh cái số thật là thong dong yên ổn, ngày ngày chỉ vui chơi chốn rừng xanh, cỏ rậm, muốn ăn chi thì ăn, muốn đi đâu thì đi, chẳng ai hề dám động đến mình. Anh tu bao nhiêu kiếp mà được sung sướng thế!... Còn tôi đây anh xem, cái tính tôi sinh ra đã nhút nhát, cái số tôi sinh ra lại vất vả. Người ta chỉ bắt tôi đi kéo cày, kéo bừa, kéo xe, kéo gỗ cả ngày. Cái thân tôi đòi của tôi thật là khốn khổ...! Ước gì bây giờ tôi cũng được lực lưỡng to lớn bằng anh để tôi làm bạn với anh cho vui...

Voi nghe Trâu tán dương mình, cười ngặt cười nghẹo, bảo rằng:

- Anh nói lạ lùng, cái kiếp đời Trời cho to thì được to, Trời cho sướng thì được sướng, chớ ai dám bảo ước cầu mà được!

Trâu nghe nói tủi thân, có ý buồn rũ, buồn rượi, nước mắt Trâu chứa chan giàn giụa.

Người đi làm gỗ thấy con Trâu đứng nói chuyện với con Voi, trước còn rụt rè không dám lại gần, sau mon men trèo lên một cái cây cao gần đấy, để

tay vào miệng, nói to xuống giễu con Voi rằng:

- Đầu con Voi như đít con Chuột.

Voi nghe nói, ra dáng thẹn cùng con Trâu, bỏ chạy vào rừng. Người kia mới xuống nhủ con Trâu rằng:
- Mày gàn lắm! Can chi mà buồn! Có Voi thì Voi to, không Voi thì Trâu lớn (1) kém cóc gì ai, mà ta suy tị!

Trâu nghe dỗ, cho là phải, lại vui lòng ra kéo gỗ, và từ đó ngày ngày lại ra công làm giúp cho chủ, mà chủ cũng cho được ăn nhiều và nghỉ thêm đôi chút.



(1) Câu này đã thành câu tục ngữ.

Bình luận