Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Rùa Và Cọp

Rùa có một mối thù xa xưa với Cọp nhưng nghĩ mình nhỏ bé, chẳng có tài cán gì để trả thù Cọp. Cọp tuy mắc một món nợ với rùa nhưng tính khí hung dữ, ngang tàng, chẳng nghĩ gì đến mối thù xưa. Giữ mối thù ấy trong bụng, Rùa định một dịp nào đó sẽ trả thù. Rùa thường được những con thú khác xem là thông minh, hiểu biết nhiều chuyện hơn kẻ khác. "Phải lấy các cái đầu thông minh, tài giỏi của mình để trả thù Cọp" - Rùa tự nhủ. Cơ hội đó đã đến. Nhiều lần Rùa trông thấy Cọp ra bên suối ngồi chơi. Biết tính tình Cọp nóng nảy nhưng vô ý, mau quên, hung hăng nhưng nhẹ dạ, Rùa lân la đến vừa tâng bốc, vừa như chọc tức.

- Ơ anh Cọp, sao anh buồn vậy?

Giật mình đánh thót một cái khi nghe tiếng ai hỏi, Cọp nhìn xuống dòng suối thấy Rùa vác gậy đi đến gần mình. Cọp trả lời:

- Bác Rùa già nói không vừa bụng tôi rồi! Tôi mà buồn à? Rùa lại nhỏ nhẹ:
- Vậy sao anh lại ngồi một mình, mặt mày như bị đói vậy?

Nói xong Rùa chống gậy ngồi xuống một tảng đá dưới dòng suối. Nghe Rùa nói hình tướng mình như bị đói, Cọp tức giận quát lớn:

- Tao không bao giờ bị đói, tao vừa bắt được một con nai, ăn no nê, rồi ra đây ngồi nhìn nước, nhìn cây.

Nghe câu nói của Cọp lúc đầu hung dữ nhưng cuối câu lại ỉu xìu, Rùa tâng bốc:

- Chà anh tài giỏi quá, kiếm cái ăn dễ như bứt ngọn cỏ, hái ngọn lá. Được lời tâng bốc, Cọp mát bụng, vênh vang kể lể:
- Ta mà không tài giỏi thì ai mà tài giỏi nữa. Cả núi rừng này đều run sợ khi gặp mặt ta. Mọi con vật đều xa lánh khi nghe tiếng gầm của ta. Con chim trên cây cũng phải cất cánh bay khi bước chân ta đặt đến. Con cá dưới nước cũng phải quẫy đuôi lặn sâu khi miệng ta uống nước ở dòng suối...

Mặc cho Cọp cao giọng khoe khoang, Rùa nói tiếp:

- Tôi nghe muông thú trong rừng nói anh chẳng tài giỏi gì cả mà chỉ cậy vào cái xác to lớn để dọa nạt kẻ khác.

Máu trong người Cọp chạy như dòng thác đổ, nóng như lửa đốt.

- Cả gan thật. Cọp gầm lên. Ai dám khinh ta như vậy? Rùa lại nhẹ nhàng bảo:
- Thì anh hãy đi mà hỏi các con thú! Cọp lên giọng trả lời:
- Ta đi đến đâu thì các con thú đều bỏ chạy chẳng để ta hỏi. Rùa cười vang rồi nói:

- Đấy, anh thấy chưa. Tụi nó chê anh đấy! Chúng nó chẳng gần anh vì cho anh chẳng có tài gì để khâm phục. Chúng xa lánh bỏ chạy là đúng.

Tức lắm rồi, xưa nay Cọp có nghe ai nói như vậy đâu. Bây giờ nghe Rùa nói, cơn nổi giận như vừa vồ hụt mồi. Con mồi thì đã tuột ra khỏi tay mà cái bụng thì đói như có kiến cắn. Cọp nhe răng sắc nhọn, vẫy vẫy đuôi nhìn Rùa như nuốt vào con mắt, nghiến răng nói:

- Này lão rùa già chết tiệt kia! Lão đã bao giờ thấy tài năng của tôi chưa?
Nếu lão thấy thì cũng phải run sợ đấy.

Đầu óc của Cọp chỉ nghĩ về tài năng của mình, không biết rằng Rùa đang tìm cách trả mối thù xa xưa. Ngẫm nghĩ một lát, Rùa hỏi:

- Tài năng của anh là cái gì? Cọp cười một tràng dài rồi bảo:
- Cả núi rừng này ai cũng biết tôi vồ mồi nhanh như gió thổi, đã nhìn thấy con mồi là nhất định cái bụng được no.

Rùa khiêu khích:

- Thế thì anh hãy trổ tài cho tôi xem đi, rồi tôi sẽ nói lại với các con thú khác để chúng biết và không dám khinh thường anh nữa.

Cọp nhìn quanh rồi bảo:

- Được rồi. Tôi sẽ nhảy từ bờ suối bên này sang bờ suối bên kia. Tôi sẽ nhảy lên cành cây kia để vồ lấy ngọn lá đầu cành.

Rùa vùng vằng xua tay nói:

- Không, làm những cái đó không tài giỏi, tôi thấy chán mắt rồi. Bây giờ

anh hãy nhảy xuống suối, làm thế nào mà chụp được lưng của tôi.

- Ôi dễ như bứt ngọn cỏ, cái lưng của lão tay tôi đụng vào thì nó vỡ tan tành mất. Cọp bĩu môi nói lớn.

Rùa xua tay giảng giải:

- Tôi biết rồi, móng của anh sắc như dao, tay anh mạnh như đá nhưng lưng tôi cũng cứng lắm, sợ tay anh đụng vào là gãy đó.

Nghe Rùa nói chưa dứt lời, Cọp muốn nhảy ngay xuống chộp lấy thân hình nhỏ bé, xấu xí của Rùa mà xé vụn. Rùa lại khiêu khích:

- Nào bây giờ bắt đầu đi. Nhưng anh hãy nhảy chậm chậm thì tôi mới biết được sức mạnh của anh chứ!

- Được! Cọp trả lời ngay. Rùa ra tay làm hiệu rồi nói:
- Bắt đầu nhảy đi.

Nói xong thấy Cọp chuyển mình, Rùa bò xuống mép tảng đá, tay chống chắc chắn cây gậy, nhọn lên trời. Cọp nghe Rùa ra hiệu, vẫy đuôi nhảy xuống ngay nhưng vừa rơi xuống tảng đá đúng chỗ Rùa nằm thì không thấy Rùa mà chỉ thấy cây gậy chống lên chĩa thẳng vào bụng mình. Hoảng hốt nhưng không kịp nữa rồi, Cọp trợn trừng mắt lên, miệng rú lớn.

- Ự.

Cọp rống lên một tiếng dài khi thân rơi đúng ngay trên mũi gậy, đầu gậy đâm vào bộ hạ của cọp. Trong lúc đó, Rùa lội nhanh xuống nước, lặn qua bờ bên kia. Bị đâm trúng bộ hạ, đau đớn không thể nào nói được, Cọp không nhìn thấy gì nữa, toàn thân như có ai lấy đá nện vào, tay chân co rúm lại như

bị tên thuốc độc bắn. Cọp rú lên từng hồi dài trong cơn đau đớn, tức giận. Cọp lết lên bờ suối, thở không ra hơi. Bị một vố đau quá, nghĩ mình bị lừa, vừa tức giận vừa xấu hổ, Cọp lủi vào rừng, không nhìn lại thử Rùa ở chỗ nào.

Thấy Cọp đi rồi, từ trong bụi cây chui ra, Rùa sung sướng cười vang cả bờ suối. Hả hê vì đã trả thù được Cọp, thấy Cọp đau đớn, Rùa khoái chí lắm. Từ dạo đó, Cọp rất sợ Rùa. Thấy Rùa đâu là Cọp lánh mặt ngay. Cứ nhớ lại cây gậy đâm vào bộ hạ, Cọp đã rụng rời tay chân. Cho đến nay Cọp vẫn sợ, sợ nhất là các cây gậy dựng đứng lên trời hoặc có kẻ đâm cây vào bộ hạ. Điểm yếu của "chúa rừng" là ở đó.

Bình luận