Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Vàng Anh

Đời xưa, những khi làng chim hội họp, Vàng anh cậy mình là đàn anh, khinh miệt các loài khác.

Cả làng chim lấy thế làm giận, mới làm đơn kiện lên ông Chu tước rằng:

- Loài cầm chúng tôi, con Quạ, con Cuốc thì mặc đồ đen, con Diệc, con Cò thì mặc đồ trắng; con Bói cá, con Vẹt thì mặc đồ xanh; con Bìm bịp, con Gà thì mặc đồ đỏ, còn sắc vàng là sắc cấm chỉ nhà vua mới được dùng, sao Vàng anh lại dám lấy sắc ấy làm đồ mặc? Vả lại Cù cụ, Tu hú lớn hơn chúng tôi gọi bằng cụ, là cô còn có lẽ phải. Chớ như Vàng anh, khôn ngoan đã chẳng bằng ai, tầm vóc lại bé tỉ ti, mà dám xưng làm anh cả làng, thì thật là ức cho chúng tôi quá...

Ông Chu tước cho đòi Vàng anh đến hầu kiện. Vàng anh gục xuống thưa rằng:
- Chúng tôi khi xưa vốn là loài người, trời bắt hóa làm chim, mà lúc hóa, thì chúng tôi mắc bận áo vàng, nên bây giờ không sao thay đổi được nữa. Vả chăng mặc sắc vàng chẳng những một mình tôi, các loài Bông lau, Sẻ mía cũng đều nhuộm sắc vàng cả.

Còn bảo sao chúng tôi cậy là anh, thì xin thưa rằng chúng tôi nào có dám tự xưng là anh, là bác gì làng chim đâu? Số là ở nhà chúng tôi có vợ nó vẫn

quen gọi tôi là anh, thì tôi là anh với nó trong nhà tôi thôi...

Ông Chu tước nghe đôi bên kêu cãi xong, rồi xử rằng:

- Thôi vốn xưa nay mi mặc áo vàng và vợ mi quen gọi mi bằng anh, thì ta hợp hai tiếng làm một mà đặt tên cho mi là Vàng anh, chớ không phải mi là anh, là chú ai cả. Còn các loài chim kia cũng thôi về làm ăn đừng có kiện tụng gì lôi thôi nữa.

Bình luận