Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Vịt Đi Xin Chân

Đời xưa lúc Trời sinh ra, Vịt chỉ có một chân, nhắc lên không nổi, kiếm ăn khốn khổ, mà không mấy khi được no đủ.

Một hôm, có một đàn vịt bốn con rủ nhau lên Trời để xin thêm chân. Con nào cũng sốt sắng, nhưng khốn một nỗi Vịt dốt không sao đặt nổi lá đơn.

Một con nói:

- Hay ta cậy anh Gà anh ấy thảo đơn hộ. Con khác cãi:
- Thiên hạ đã giễu: "Chữ viết như gà bới", thì Gà còn làm đơn với từ gì được!

Con thứ ba bảo:

- Gà ông Thánh gáy ra tiếng chữ. Mà cho không phải Gà ông Thánh, Gà làm cái đơn chắc cũng còn thông hơn anh em ta nhiều.

Con thứ tư quả quyết:

- Thôi đừng bàn ra vào lâu la gì nữa. Ta cứ đành đến mượn anh Gà anh ấy hộ ta lá đơn.

Bốn con cùng thuận cả, mới ì ạch đi tìm thầy Gà, kể câu chuyện đầu đuôi để nhờ thầy làm giúp cho lá đơn.

Nghĩ tình gà vịt với nhau, thầy Gà vui lòng nhận và cầm bút ngoáy luôn: Đơn rằng:
Một trăm giống thú, Cũng đủ bốn chân, Có cánh hơn phần, Thì hai chân đứng. Bay cao, bước thẳng, Mà chẳng sợ chi,
Ai khổ thế ni, Như thân con vịt! Kẻ bảo "Làm thịt.
Người nói: Để nuôi! Dẹp mỏ, cụp đuôi, Hai tai nghễnh ngãng, Một chân kheo khẳng, Đi chẳng vững,

Đứng chẳng xong,

Trời cao đoái nghĩ động lòng, Ban chân cho đủ số đủ đôi, Chó có lẻ loi,
Để chúng tôi theo kịp gót người, Thời muôn ân, nghìn nghĩa đời đời Nay bái bẩm.
Đơn thảo xong, Gà đọc lại cho Vịt nghe. Cả đàn bốn con nhìn nhau nức nở khen, chịu thầy Gà văn chương hùng dũng có một không hai.

Đơn đã có rồi, nhưng làm thế nào để đệ đơn lên cho thấu đến Thiên đình? Bốn anh cạc lại bàn đi bàn lại băn khoăn, luống nghĩ chỉ có mỗi cái chân thấp bé, thì đi biết đến đời nào cho tới Trời. Thành con nọ đùn con kia, con kia gá cho con nọ, rút cục chẳng con nào dám đảm đang nhận cái trọng trách đi sứ lên tận Thiên cung cả.

Cùng kế, mãi sau có một con nói rằng:

- Gần đây, tôi nghe nói có một cái miếu thờ Thần thiêng lắm. Hay anh em ta đến đấy kêu ngài, nhờ ngài gia ơn lên tâu Thiên đình hộ.

Ba con kia kẹc kẹc đồng thanh ưng thuận. Rồi lạch đạch rủ nhau, con sau con trước thẳng phía đền bước tới.

Vừa tới trước cửa, đàn Vịt nghe thấy tiếng Thần đang nói gì ầm ầm trong điện. Bốn con cùng cố lắng tai nghe, thì thấy Thần phán rằng:

- Hương án, xưa nay, dân sự các nơi đều làm chỉ có bốn chân, dân đây sao lại làm những tám? Ta xét ra chướng quá. Bây giờ phải mau mau tính làm ngay lại, bỏ bớt bốn chân thừa đi.

Vịt ở ngoài nghe bập bỗng không hiểu chân hương án là chân gì, nhưng cứ biết Thần phán phải rút bỏ bớt đi, vì thừa chân quá, mới bàn nhỏ với nhau rằng:

- Thật là Trời xanh dun dủi. Anh em ta gặp sự quá ư may. Ta đây thì đang thiếu chân, phải đi xin thêm, mà Thần đây lại thừa chân, muốn bỏ bớt đi. Bất nhược bọn ta cứ liều mà kêu ngài xem sao.

Bàn rồi, bốn con rón rén và bước cả vào sân, gục mỏ xuống lạy, vừa dâng lá đơn lên, vừa kêu nhờ Thần soi xét cho nỗi thiệt thòi của họ nhà Vịt.

Thần xem đơn xong, ôn tồn bảo:

- Giống nào có bao nhiêu cánh, bao nhiêu chân là Trời đã định từ trước, chúng mày có kêu, cũng không ăn thua gì nữa...

Rứa mà ta thấy chúng mày khốn khổ chỉ có một chân "đi chẳng vững, đứng chẳng yên" thì ta đây cũng là thương lắm đó. Mà ấy cũng là một dịp may cho chúng mày: nhân tao có cái hương án thừa bốn chân, tao đang định muốn cho rút bớt đi, vậy cho chúng mày mỗi đứa mượn một chân. Chúng mày có bằng lòng chăng?

Còn phải nói, bốn con Vịt mừng quýnh, cùng vâng vâng, dạ dạ, cạc cạc vang cả đền.

Thần lại dặn luôn rằng:

- Cái chân cũ của chúng mày không lấy gì làm quý hóa thì không sợ mất trộm được, chớ như cái chân của tao cho mượn đây là chân vàng, chân bạc,

tất rồi có kẻ nom dòm muốn lấy cắp. Vậy lúc nào ngủ, thì chúng mày phải giữ cẩn thận, liệu mà giấu kín đi, đừng để ai trông thấy cả.

Bốn con cúi xuống một lượt, vái tạ Thần và xin không dám quên lời Thần dạy.

*

Rồi Vịt lui về, mỗi con đủ hai chân, đang vênh váo ra dáng đắc chí lắm, thì Gà tự đàng xa vội chạy lại hỏi:

- Các anh bây giờ ai nấy có đủ hai chân, đi đã vững đứng đã yên, là nhờ tự ở đâu? Hay chỉ tự lá đơn tôi mà giúp các anh đi kêu với Trời? Vậy các anh phải nghĩ lại trả công cho tôi chớ.

Vỗ ơn luôn, đàn Vịt cạc cạc hất đi rằng:

- Cái đơn trước chúng tôi mượn anh thảo là để kêu lên Trời, nhưng vì Trời xa lắm, không sao đi được, chúng tôi chỉ đến kêu với vị Thần ở gần đây.
Người quá thương, cho chúng tôi mượn mấy cái chân hương án thừa của Người mà thôi... Vậy công cán gì anh mà anh đòi?...

Gà nghe nói giận lắm, cúc cu to kêu lên bảo rằng:

- À, đồ vong ân bội nghĩa! Được lắm! Chúng mày muốn phụ công tao thì thôi, tao không thèm đòi hỏi gì nữa. Nhưng này bận sau, hễ có việc gì muốn mượn đến tao nữa, thì tao không vãi chữ ra cho đâu, tao chỉ vãi cứt ra cho chúng mày xem.

Vịt bạo dạn nói:

- Thì "Cứt gà cũng như cứt vịt", lọ là anh phải vãi ra cho ai xem. Nói xong, Vịt bỏ Gà, rủ nhau lội xuống ao bì bõm.


Thành từ đó Gà Vịt không còn hòa hảo với nhau, Gà thường hay khích bác trêu Vịt luôn.

Và cũng vì cái tích này mà tự đó, hễ lúc nào ngủ, là Vịt cứ phải co một chân lên, sợ ai lấy trộm mất.

Bình luận