Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Voi, Cọp Thi Tài

Thuở xưa, loài vật nào cũng biết nói như loài Người và thường hay tụ tập thành hội gọi là: "Thiên cầm bách thú hội".

Một buổi, thiên cầm bách thú họp hội đồng đông đủ, loài chim thời bầu Phượng hoàng lên làm chúa, loài thú thời bầu Kỳ lân lên làm vua, mọi loài đều thỏa thuận cả.

Nhưng sau phải con Voi, con Cọp không chịu và cùng đòi làm vua, làm chúa. Rồi thành hai con tranh nhau, cãi nhau, không loài nào can nổi. Voi thì khoe vòi to, Cọp thì cậy Cọp mạnh. Không nhường nhịn nhau hai con bèn giao ước với nhau rằng:

- Đôi ta ra chỗ cây to, ai gầm một tiếng mà lá cây rụng xuống, thì anh ấy được ăn thịt anh kia.

Khi Voi ra hét trước, thì thấy lá không nhúc nhích, đến lượt Cọp gầm, thì thấy lá cây rụng xuống ầm ầm.

Thế là Voi thua, Voi phải để Cọp ăn thịt. Nhưng Voi khất với Cọp rằng:
- Anh hãy khoan cho tôi vài bữa, tôi về thăm qua nhà, rồi xin đem mình đến gốc cây nộp anh.

Cọp bằng lòng cho khất.

Voi về nhà lo lắm, không biết nghĩ thế nào cho khỏi chết.

Chợt có con Thỏ đến chơi, thấy Voi đang thở dài, mới hỏi rằng:

- Anh làm sao thế? Voi nói:
- Hôm nọ tôi có thi tài với Cọp, bên nào thua, thì bên ấy nằm xuống cho bên kia ăn thịt. Tôi thua, phải khất vài buổi về nhà. Mai đã đến ngày Cọp ăn thịt đây, còn gì là đời tôi nữa!

Thỏ nói:

- Anh sợ Cọp lắm sao? Để mai tôi cứu anh. Sớm mai thỏ đến rủ Voi, bảo Voi rằng:
- Anh đến gốc cây cứ nằm chổng bốn vó lên đấy, rồi mặc tôi.

Rồi Thỏ rình thấy Cọp gần đến, Thỏ cứ nhảy nhót trên mình Voi, vừa nhảy, vừa nói rằng:

- Một Voi, ta ăn hết, hai Voi, ta ăn hết, ba Voi, bốn Voi, ta ăn cũng hết...

Cọp nghe nói thấy làm lạ, nghĩ bụng: "Nó đã vật con Voi ra đó rồi, nó lại còn đòi ăn mấy Voi nữa! Nếu mình lại, nó sợ gì mà không ăn thịt mình luôn thể".

Nghĩ rồi sợ. Sợ rồi Cọp cong đuôi chạy.

*

Khi đã chạy hết ba cái rừng, Cọp chợt gặp một con Khỉ, nó hỏi rằng:

- Có việc gì đấy? Ai đuổi anh mà anh chạy bán mạng đi như thế? Cọp vừa thở, vừa nói:
- Khốn mất mạng ạ. Anh có mau mau chạy, không chết với con Thỏ bây giờ. Tôi hôm nay đáng lẽ được một bữa thịt Voi, ai ngờ đến nơi đã thấy Thỏ nó vật Voi ra ăn trước, rồi lại nói ba Voi, bốn Voi nó ăn cũng hết. Tôi sợ nó ăn cả tôi, nên tôi mới phải chạy như thế này.

Khỉ cười, chế Cọp rằng:

- Anh rõ thật miệng Hùm gan Sứa. Tầm vóc sức lực như anh mà sợ đến con Thỏ! Sao anh không biết xấu hổ? Anh có muốn ăn sáu Voi, thì anh đi với tôi...

Cọp thấy Khỉ nói bạo, muốn đi theo, nhưng vẫn sợ, phải bảo Khỉ ngồi ôm chặt bên mình để đi cho chắc dạ.

Thỏ trông thấy Khỉ với Cọp từ đàng xa, đã lên tiếng nói to rằng:

- Tam hòe, tam hòe, nhăn nhăn, nhở nhở cái gì? Cha mày xưa còn nợ tao ba Cọp, bây giờ mới đem có một lại nộp tao ăn sao đủ?

Cọp nghĩ bụng: "Ra mình mắc lừa cái con đông sơn này, nó đem mình đến trả nợ cho cha nó đây".

Nghĩ rồi sợ, sợ rồi cắm đầu cúi cổ chạy, không biết nể gốc cây hay bụi gai gì nữa. Cọp chạy, Khỉ không dám buông ra, cứ ôm chặt ở trên lưng. Thế nào đến lúc Cọp ngoảnh lại thời trông thấy Khỉ đã chết nhe răng trên lưng mình từ bao giờ.

Thành tự bấy giờ Cọp sợ Thỏ quá, đi đâu cứ cúi mặt xuống, thỉnh thoảng

mới dám ngóc đầu lên nhìn ngang nhìn ngửa.

Lại vì nó có sức mạnh biết bao mà sa cơ thua trí con Thỏ, nên người ta mới đặt tên là con "Hổ" nghĩa là xấu hổ vậy

Bình luận