Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Con Cóc Là Cậu Ông Trời

Xưa, phải một năm Trời làm hạn hán đã năm sáu tháng không có một giọt mưa, bao nhiêu đầm, vũng, ao, chuôm đều cạn sạch. Không có nước, các loài vật cũng nhao nhao như muốn làm loạn vậy.

Có một con Cóc ở trong hang sâu, nghĩ mình ngắn cổ kêu chẳng thấu Trời, nhưng nước không có uống Cóc lấy làm tức mình, giận thân, bỏ hang định lên tận Trời kêu cho Trời biết mới nghe.

Đi được một đoạn, Cóc gặp một con Ong vẽ, nó hỏi đi đâu. Cóc bảo:
- Trời làm hết nước uống. Tao đi kêu Trời đây. Ong vẽ nói:
- Như loài chúng tôi chỉ sống về hoa, về tổ. Bấy lâu Trời nắng, đi hái hoa, thì hoa chẳng nở, muốn về tổ, thì nước không có. Có phải anh đi kêu Trời, thì anh cho tôi đi theo với.

Cóc bằng lòng. Cóc cùng với Ong vẽ cùng đi.

Đi được một đoạn, hai con gặp một con gà, nó hỏi:

- Hai anh đi đâu?

Cóc, Ong đáp:

- Trời làm đại hạn. Chúng tao đi kêu Trời đây. Gà nói:
- Như loài chúng tôi chỉ sống về bông lúa, hạt ngô, mà Trời nắng dữ mất mùa mất màng, muốn ăn không có, khát nước khô cổ cũng chẳng tìm ra. Có phải hai anh kêu Trời, thì hai anh cho tôi đi theo với.

Cóc bằng lòng. Cóc cùng với Ong, Gà cùng đi.

Lại đi một đoạn, ba con gặp một con Cọp, nó hỏi đi đâu. Ba con đáp:
- Trời làm tiêu khổ. Chúng tao đi kêu Trời đây. Cọp nói:
- Được đấy! Để tao cùng đi với chúng mày. Trời nắng lâu hay mưa dầm, tao chẳng quản ngại gì. Nhưng tao thấy chúng mày khao khát khốn khổ về nước, tao cũng thương, để tao đi với cho thêm bè, thêm cánh.

*

Một đàn bốn con (1), đi mãi bao lâu mới đến cửa nhà Trời.



(1) Có truyện cho là Cóc đi với Ong vẽ, với Gà và Diều Hâu chớ không phải với Cọp.

Cóc dặn ba con kia rằng:

- Các anh hãy cứ đợi ngoài này để một mình tôi vào trước. Bao giờ tôi kêu anh nào vào thì anh ấy hãy vào, tôi không kêu thì thôi.

Rồi Cóc liền nhảy vào.

Cóc thấy Trời đang ngồi đánh tổ tôm với mấy ông Tiên. Cóc thị võ, giương oai, trợn to hai mắt, phùng to hai má, nhảy ngay vào giữa đĩa ngọc ngồi chồm hổm.

Trời thấy vậy giận lắm, thét lên rằng:

- Mi lên đây làm gì mà hỗn láo nhường này?

Cóc chẳng nói chẳng rằng, lại giương mắt lên to thêm.

Trời liền cho gọi lính ra đánh Cóc. Cóc không hề sợ, ra lệnh cho Ong vẽ. Ong vẽ bay vào cắn, bao nhiêu quân lính đau đớn chạy tán loạn cả. Trời càng giận, truyền cho Thần Sấm, Thần Sét ra đánh Cóc. Cóc ra lệnh cho Gà. Gà vào mổ; Sấm Sét hoảng hồn chạy ráo.

Trời càng giận, truyền cho Thần Thiên cẩu ra đánh Cóc. Cóc vẫn chẳng sợ gì, ra lệnh cho Cọp. Cọp vào Cọp cắn, Thiên cẩu chạy chí chết...

Trời thấy thế thua không làm gì nổi Cóc, phải chịu phép nó và đấu dịu với nói rằng:

- Thưa cậu! Thế cậu muốn gì, cậu bảo cho biết. Cóc nói:
- Tôi lên đây chẳng có việc gì. Tôi chỉ muốn hỏi đã lâu Trời không mưa, để cho mọi loài dưới hạ giới phải chịu khô khan khổ sở vì không có nước?

Trời bèn gọi Vũ Súy (2)ra hỏi và trách Vũ Súy rằng:





(2) Thần làm mưa.

- Chú giữ việc làm mưa, mà sao chú không chăm chút để cho muôn vật dưới hạ giới nó khốn khổ, nó dám lên đây làm huyên náo như thế này!

Vũ Súy quỳ tâu:

- Việc là việc chung cả thiên hạ, không riêng chi một phương nào. Thiên hạ bao la rộng rãi, mà chúng tôi chỉ có một mình lo không xuể, tất cũng có chỗ sót, xin Trời thẩm xét cho.

Cóc nghe tâu gắt lên rằng:

- Thôi, tôi không biết đâu cả. Trời đã chịu phép tôi, thì từ nay hễ khi nào tôi kêu, tôi nghiến răng, thì phải mưa ngay xuống, kẻo tôi lại lên đây làm loạn chớ chẳng tha.

Trời bảo:

- Vâng, thôi mời cậu cứ về. Từ giờ tôi xin làm theo lời cậu không hề dám sai.

Bấy giờ Cóc mới chịu nhảy ra, rủ cả Ong vẽ, Gà và Cọp cùng về. Ngay hôm ấy, trời mưa.
Bởi sự tích này mới thành có những câu về con Cóc rằng:

- Có cóc khô gì đâu?

- Cóc sợ gì ai!

- Con Cóc là cậu ông Trời.

- Cóc nghiến răng, chuyển động bốn phương trời.

Bình luận