Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Chó Ba Cẳng

Đời xưa, lúc Chó mới sinh ra, Chó chỉ có ba chân và không đi đâu được cả. Nên mới có câu:

Chó ba cẳng, Chó chẳng hay đi.

Nhưng đời xưa, Chó không hay đi, thì Chó lại biết nói. Một hôm, Chó mới ngồi, Chó khóc.
Ông Bụt đi qua, hỏi rằng:

- Khóc gì? Chó rằng:
- Cha mẹ tôi sinh ra tôi chỉ có ba cẳng, tôi chẳng đi đâu được cả. Cực cho tôi lắm!

Ông Bụt bảo:

- Để bây giờ tao thêm cho mày một chân. Nhưng tao dặn trước, mày phải giữ lấy cái chân ấy cho sạch sẽ.

Rồi ông Bụt cho Chó một chân nữa. Thành từ đó Chó mới có bốn cẳng. Và lúc nào Chó đái, Chó cũng ghếch một chân lên, sợ để ô uế vào cái chân

quý của Bụt cho.

*

Vì sự tích kể trên, mà sau mới có một câu chuyện như thế này: Ở ngôi chùa kia có một nhà sư, một hôm, làm thịt Chó ăn.
Làng họp định bắt vạ. Sư cãi rằng:
- Chó vốn có ba chân tạp, một chân chay. Tôi chỉ ăn cái chân chay của Bụt cho nó thôi, thì làng bắt bẻ tôi sao được!

Làng phải chịu.

Bình luận