Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Con Trâu Ghen Với Con Chó

Một hôm, con Trâu ghen tỵ với con Chó, bảo con Chó rằng:

- Anh được nhà chủ nuôi nấng ân cần, cho ăn cơm với cá cùng thịt, mà tôi thấy anh suốt ngày, suốt đêm chẳng làm nên một việc gì cả. Tôi đây, thì nào cày, nào bừa khó nhọc biết bao, mà ăn thì chỉ được vài nắm cỏ khô, thật là cực khổ? Trách thay cái con người ăn ở tệ bạc, không công bằng chút nào!

Chó lại nói rằng:

- Anh nói vậy mà thôi, chớ tôi ăn uống nào có sung sướng gì. Cơm thì cơm thừa, canh thì canh cặn và chỉ một vài miếng xương họ không nhá được, họ mới vứt xuống đất mà thôi! Còn công việc, thì tôi đây bốn chân mềm yếu, không cày cấy được như anh. Song tôi ở trong nhà họ, cũng không phải là vô ích. Họ nuôi tôi tốn kém không mấy, mà thật bao nhiêu gia tài của họ đều phó thác cho một mình tôi giữ cả.

Tôi đây thật:

Đêm năm canh, con mắt tráo trưng, Đứa đạo kiếp thấy oai cũng sợ.
Ngày sáu khắc, nằm ngồi giữ cửa, Kẻ gian tham vào thấy cũng kinh!

Anh lại không nghe còn câu người ta thường nói "Chó khôn thì giữ trong nhà" (1) đấy sao! Thôi, tôi xin anh đừng, "vít lá tìm sâu" làm gì, cái phận ta cùng là tôi đòi người cả.


(1) Câu này còn vế dưới là: "Chó dại thì ra cắn đường". Nhưng đây chó có ý nói: tôi đây giữ việc trong nhà cũng như anh giữ việc ngoài đồng vậy.

Bình luận