Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Tu Hú Gọi Cô

Xưa phải một năm Trời làm đói kém lắm, nhà kia có hai cô cháu, không biết kiếm gì mà ăn cho đủ. Cả nhà chỉ còn được một dúm đỗ, hai cô cháu phải đem nấu lên, rồi chia nhau lần lượt ngậm hơi cho đỡ đói.

Ngậm đi ngậm lại đã bao nhiêu ngày, các hột đỗ sau cứ dần dần mòn xác đi không còn gì nữa. Phải khi cháu ngậm, hột đỗ nó trôi vào cuống họng không sao móc ra được.

Thành cô không còn gì ngậm hơi, cô đói lả ra, cô chết.

Cháu thấy cô chết, sinh ra buồn bực, vả đói quá, sức đã kiệt cùng, lăn ra chết nốt. Chết rồi cái hồn hóa ra làm con Tu hú.

Cho nên bấy giờ khi nào đến tiết mùa hè, cây kê, cây đỗ nở hạt, Tu hú có lắm cái ăn, thì nó lại sực nhớ đến cô nó trước mà nó cứ kêu "cô nó" (1).

(1) Có nơi gọi tu hú là cô hố hay cô nó.

Cô hô! Cô hô! Lúa đã rỗ,
Đỗ đã chín,

Bay về mà ăn!

Và bởi vậy mới có câu hát rằng: Một miếng khi đói,
Bằng một gói khi no. Kìa con Tu hú,
"Thưa cô" (2)nó gọi hoài.



(2) Thật ra thì là tu hú đực goi tu hú cái.

Còn có người nói Tu hú nhớ đến cô quá, có làm bài phụ vong linh cô nó lên. Bài phụ rằng:

Hồn vậy! Hồn vậy! Hồn ở nơi nào, hồn về, Hoặc hồn ở cây xanh, Hoặc hồn ở lá đỏ,
Xin hồn về áp vào con đồng, Hoàn phong phát động, Nhật bất khảquá.
Dạ bất khả tri,

Cấp cấp như luật lệnh! Hồn cô nói lên, nói rằng: Cháu ơi! Cháu ơi!
Cô với cháu là dấu một nhà, Ai nghĩ khi âm dương bất hòa, Cơ tạo biến ra dâu bể!
Thôi phải sao, chịu vậy, Biết nói năng chi nữa? Cháu đã có lòng,
Hồn cô đây cũng thỏa, Sau này cháu cứ nhớ cô,
Đừng có quên cô là được vậy.

Bình luận