Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Con Vờ Và Con Đom Đóm

Con Vờ sáng sinh, chiều chết, cả đời nó không hề biết thế nào là mặt trời lặn, thế nào là đêm tối. Con Đom đóm sống lâu hơn biết có ngày có đêm. Vì thấy Đom đóm có cái bụng sáng xanh mới hỏi Đom đóm rằng:

- Cái gì sáng xanh lập lòe dưới bụng anh thế kia? Đom đóm trả lời:
- Đó là cái đèn của tôi. Khi mặt trời lặn, bóng đêm ập đến, tôi phải nhờ có ngọn đèn này soi đường mới biết lối bay đi bay lại mà kiếm ăn.

Vờ vừa ngạc nhiên, vừa sửng sốt hỏi:

- Sao? Anh bảo mặt trời sẽ lặn, có đêm tối nữa sao? Đom đóm giảng giải:
- Đúng vậy, khi mặt trời lặn thì bóng đêm bao trùm quanh ta, trời đất sẽ tối mờ mịt.

Vờ cho là Đom đóm bịa đặt lòe mình, mắng Đom đóm rằng:

- Anh đừng có lừa dối tôi. Những chuyện bóng đêm hoang đường của anh ai mà tin được. Lẽ đâu có lẽ mặt trời lặn! Lẽ đâu có lẽ trời không sáng! Tôi sống đã già nửa kiếp vờ rồi mà vẫn thấy mặt trời cứ ở trên đỉnh đầu chúng ta

kia kìa! Anh lòe tôi sao nổi?

Nói xong, Vờ giận dữ bỏ đi, để mặc một mình Đom đóm đứng trơ ra đó.

Đom đóm bị Vờ mắng, bực quá, chạy theo định giữ Vờ lại tranh cãi cho ra lẽ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành thôi, và tự an ủi mình: "Cái kiếp Vờ của anh ta chỉ sống có nửa ngày, anh ta hiểu sao được chuyện có sáng có tối, chuyện có mặt trời lặn. Thế mà mình đi tranh cãi với anh ta, hóa ra chẳng vô ích lắm sao?".

Bình luận