Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Chèo Bẻo Và Ác Là

Đời xưa, cứ chiếu trong sổ bạ làng chim, thì Ác là ở trên, là một bậc hương hào oai quyền hách dịch, chớ Chèo bẻo chỉ là một tên cùng đinh ở mãi vào số tám mươi, không địa vị gì cả.

Có một khi, Ác là cắt Chèo bẻo đi phu đắp đường. Rồi, nhân lúc Chèo bẻo đi vắng, Ác là lẻn đến nhà nó, thấy có mấy cái trứng bèn ăn tiệt.

Lúc Chèo bẻo đi đắp đường về, thấy mất trứng lấy làm đau đớn, kêu khóc ầm ĩ. Sáo bay qua hỏi:

- Cái gì mà kêu thế? Chèo bẻo nói:
- Tao phải đi phu, đứa nào nó vào, nó ăn mất trứng của tao. Sáo nói:
- Hôm nọ bác đi xa rồi, thì tôi chỉ thấy Ác là nó vào trong tổ, bảo mãi nó mới ra.

Chèo bẻo nghĩ bụng: " À, ra Ác là độc thật! Nó cắt mình đi phu, rồi lừa mình vắng nhà, nó ăn trứng của mình đi. Thôi từ giờ mình vắng nhà phải cẩn thận không chịu để mắc lừa nó nữa".

Nói đoạn, Chèo bẻo xin ra làng và dời tổ đi nơi khác. Và từ đó về sau, Chèo bẻo cứ tìm làm tổ ở những nơi cây cao, và không mấy khi lìa tổ đi đâu xa nữa. Rồi hễ nó thấy Ác là bay qua gần tổ, là lũ lượt kéo nhau ra, vừa đánh, vừa nheo nhéo ầm cả trời.

Tục ngữ có câu: "Nheo nhéo như Chèo bẻo vặt lông".

Bình luận