Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Thỏ Và Lão Mtao Bụng To

Hồi đó có một lão Mtao, khi chưa giàu có thì siêng năng, chịu khó. Hàng ngày lão cũng đi nương rẫy, hoặc vào rừng săn thú, xuống khe bắt Cá... Tới khi trong nhà lão nhiều của, lão không mó tới rìu rựa nữa, cơm ăn, nước uống bưng tới tận mồm. Vì vậy thân hình lão cứ ục ịch mãi ra, bụng to phồng như cái nồi bung, nồi bảy. Chỉ cái đầu lão là không lớn đều so với thân người, nên trông lão hệt như một củ khoai lang. Lão và vợ con lão ăn uống phè phỡn.
Nhưng đối với người ở, lão bắt làm mà chẳng cho ăn. Lão luôn sợ rằng cho người ở ăn sẽ khó sai khiến họ.

Dần dần, lão thấy trong người khó chịu, cơm không muốn ăn, rượu không muốn uống. Lão bắt đầu lo buồn.

Một bữa, lão ì ạch xuống suối, vừa đi vừa phàn nàn:

- Cơm ăn nước uống sao nó cứ dừng ở cổ. Ta đến gầy ốm mất thôi. Thần linh nào trừng phạt ta đây?

Chợt có một chú Thỏ từ trong bụi cây chạy ra, chặn đường lão, hỏi:

- Bác Mtao và lẩm bẩm gì vậy?

- Tôi đâu có nói gì.

- Bác giấu tôi, tôi đã rõ bác nói gì rồi. - Thỏ cười và nói tiếp:

- Cái bụng bác to quá, đi lại khó khăn lắm nhỉ?

- Không phải chuyện cái bụng ta khó đi lại mà là chuyện cơm ăn, nước uống không vào, thân mình mệt mỏi.

Thỏ vờ ngáp một cái rõ dài. Mtao hỏi:

- Chú Thỏ chắc là bói giỏi, nên mới biết tôi phàn nàn điều vừa nãy. Thỏ lại ngáp dài lần thứ hai, rồi nói;
- Xưa thì tôi bói giỏi lắm, chẳng biết dạo này thế nào.

Mtao mời Thỏ về nhà. Thỏ bảo lấy gạo và sáp ong ra để bói cho lão một quẻ.

Thỏ đốt sáp ong, tay cầm nắm gạo. Mắt Thỏ nhìn ngược, nhìn xuôi, nhìn phải nhìn trái, miệng lẩm bẩm. Lát sau Thỏ nói:

- Không có chuyện lớn chuyện nhỏ gì đâu bác Mtao ạ. Cách đây mấy hôm bọn người ở của bác làm rẫy ở bờ suối. Họ đói bụng đi đào củ ăn, chẳng dè phạm vào nơi các thần linh thường dạo chơi. Vì vậy thần linh giận bác đó.

Mtao sợ quá.

- Vậy bây giờ làm thế nào, Thỏ giúp tôi với!

- Chuyện này khó lắm bác ơi! Sức tôi như vậy sao giúp nổi cho bác được.

Mtao khẩn khoản mãi, Thỏ bắt lão phải tự tay giết một con lợn, cột năm ché rượu để Thỏ cúng Giàng. Cúng xong, Thỏ nói:

- Tôi đã cầu xin thần linh giúp bác, nhưng thần còn giận lắm. Bác muốn ăn ngon, ngủ yên, khỏi bệnh tật thì bác phải làm đúng lời thần linh dạy.

Mtao lạy van rối rít, xin hứa sẽ làm đúng ý muốn của thần linh. Thỏ nói:
- Thần linh bảo bác phải tự tay đi đắp một cái gò mối mà người ở của bác đã phá khi phát rẫy. Từ nay trở đi, cứ sáng ra, chưa ai đi làm, bác đã phải ra nương ra rẫy. Thần linh sẽ bằng vào bàn tay, bàn chân của bác mà xét tội bác. Bác phải làm cho đến khi thấy cơm ăn uống đều vào người, tuy có mệt nhưng không ốm đau thì đó là lúc thần linh tha tội cho bác.

Mtao theo lời. Sáng sáng lão dậy sớm lắm, cùng đi với lão chỉ có một chú Thỏ.

Đất cứng, bổ cuốc xuống, cuốc bật lên, nhưng Mtao phải cố. Lão làm đến trưa, vợ đem cơm ra. Lão chén một bữa ngon lành. Lão lại tiếp tục làm cho đến chiều... Buổi tối lão lại ăn hết một nồi cơm, uống hết một nửa ché rượu... Đêm đó, lão ngủ ngon. Hôm sau, hôm sau nữa, ngày nào lão Mtao bụng to cũng chăm chỉ ra rẫy làm việc. Ngày nào lão cũng thấy ăn uống ngon miệng. Lão muốn đền ơn Thỏ đã giúp mình, nhưng Thỏ bảo:

- Tôi không phải là kẻ thích của cải. Còn bác từ nay trở đi chớ làm điều gì để thần linh ghét bỏ hay phật ý. Bác cũng không được để người ở của bác phải ăn ít làm nhiều, bởi đói quá, họ sẽ thèm ăn và sẽ làm những điều bậy bạ nhỡ phạm phải các thần linh như vừa rồi thì sẽ chết, thần linh không tha tội cho bác nữa đâu.

Bình luận