Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Chim Chìa Vôi

Khi Trời đã sinh ra các giống, một hôm Trời xuống dương gian để xét lại xem mọi giống đã có đủ lông, đủ cánh được vừa ý chưa.

Giống nào giống nấy đều vui lòng cả. Chỉ có con Chìa vôi lấy làm phàn nàn, đến tâu với Trời rằng:

Tôi đây cũng là một loài với các anh chim. Nhưng tôi coi như anh Diệc, anh Giang, thì chân cao, mình lớn, anh Cò, anh Vạc, thì mỏ to, cổ dài, anh Diều, anh Cắt thì móng sắc, sức mạnh, anh Họa mi, anh Vàng anh thì màu đẹp, tiếng hay... So ra chỉ có mình tôi đã chẳng có tài gì, lại cái mình thì quá nhỏ, cái chân thì quá yếu, lúc đi, lúc chạy e như muốn gãy...

Trời bảo:

- Ừ, mày thử đứng dậy tao xem chân cẳng mày ra sao?

Chìa vôi đứng dậy, hai chân yếu ớt như không vững, cứ nhún nhín nhấp nhểnh trên cành cây.

Trời trông thấy bảo:

- Thân mày nhỏ thật, chân mày yếu thật, nhưng tao coi mày đứng nhấp nhểnh, nhún nhín thế, tao mới cho là đẹp. Vì có thế thì cái đuôi chìa vôi của mày nó mới ra có vẻ là xứng đáng với tên của mày. Vậy chẳng những mày

không nên phàn nàn mà lại còn nên lấy thế làm vui lòng nữa.

Trời nói xong, rồi đi nơi khác.

Chìa vôi ngắm lại mình, cũng tự nhận rằng mình đẹp là nhờ ở chỗ đôi chân yếu nhún nha nhún nhẩy luôn. Nên tự đó quen cái tính đi, hễ đậu đâu là Chìa vôi cứ nhấp nhểnh, nhún nhín mãi cho đến ngày nay vẫn còn thế.

Bình luận