Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Cá Sấu, Quạ Và Ông Bà Lão Chở Củi

Một buổi sáng, Quạ bay vào xóm, đánh cắp được một thẻ đường người ta đang phơi, mang về đậu trên ngọn một cây cao ven sông để ăn. Loay hoay thế nào, Quạ đánh rơi thẻ đường xuống đất. Nhưng rủi cho Quạ thẻ đường rơi tõm vào mồm con Cá Sấu đang há miệng, nằm ngủ bên gốc cây. Khi Quạ lao xuống để nhặt lại miếng đường thì thấy Sấu đang nhai vật gì trong mồm.
Lòng đã sinh nghi, Quạ đảo mắt quanh một vòng chỗ gốc cây không thấy miếng đường đâu cả, biết là Cá Sấu đã đớp mất, bèn hỏi:

- Anh Sấu có thấy thẻ đường tôi vừa đánh rớt từ trên ngọn cây xuống đây không?

Chả là cả đời Sấu từ lúc bé đến giờ chưa biết đường là gì, đây là lần đầu tiên biết đến mùi vị đường. Khi nghe Quạ nói, Sấu ngớ ngẩn hỏi lại:

- Đường à? Nó ra làm sao? Có phải cái vật ngọt ngọt, tao vừa đang thiu thiu ngủ bỗng nó nhảy tọt vào mồm tao vừa mới tức thì đây chứ gì? Chà, nó ngon thật! Của mày đấy à? Mày tìm đâu cái món quý đặc biệt như vậy? Hãy mách cho tao với.

Quạ bị mất mồi quý, vừa tiếc vừa tức Sấu. Vốn biết Sấu có tính gian ngoa lại rất tham ăn, Quạ chợt nghĩ ngay được một kế để trả đũa cho bõ ghét. Quạ nén giận, ôn tồn bảo Sấu.

- Cái thứ ngọt ấy ngày nào mà tôi chẳng ăn. Chỉ tội một cái là phải đi lấy

hơi xa một tí thôi. Đó là một loại đất của một quả núi, cứ đến đấy mà đào, rồi mang về. Như anh biết đấy, sức vóc của tôi thì mỗi lần chỉ mang về vừa đủ ăn thôi. Giá tôi có sức khỏe như anh, thì tha hồ mang về, xếp đống lại đó, rồi dùng dần. Lúc nào muốn ăn cũng có.

Sấu nghĩ thứ đất cục mà ngọt như vậy thì tuyệt quá. Phải thuyết phục Quạ dẫn mình đến đấy chén một bữa cho đã thèm, còn thì mang về để dành.

- Anh Quạ à! Anh giúp tôi đến đó có được không? Đến đó anh em mình chén một bữa, rồi tôi mang về anh em mình để dành mà dùng tha hồ.

Biết Sấu đã mắc mưu mình, Quạ vui vẻ nhận lời. Quạ bay chuyền từ cây này sang cây khác, còn Sấu thì cứ nhằm hướng Quạ bay mà bò theo dưới đất. Lúc đầu Sấu còn khỏe, bò còn nhanh, nhưng rồi mệt dần, lại phải lê cái tấm thân ì ạch như vậy leo lên dốc ngược, Sấu đuối sức dần. Quạ thấy thế cố tìm lời khuyến khích:

- Không còn xa nữa đâu, hãy cố thêm tí nữa... Đến đấy anh em ta tha hồ mà ăn. Đất chỗ nào cũng ngọt lịm như miếng đường mà anh đã ăn ban sáng. Giá bây giờ có miếng đường, ăn vào anh sẽ thấy khỏe ngay.

Nhớ đến cái cảm giác lạ của lần đầu nhai được miếng đường lại thêm máu háu ăn thôi thúc, Sấu lại cố gắng lê tấm thân đã mỏi rã rời trườn tới phía trước...

Trời nắng như thiêu như đốt. Xung quanh không có một giọt nước. Cái khát càng đốt cháy cổ họng Sấu. Cuối cùng, Sấu không lê được nữa, đầu gục xuống, nước bọt sùi ra hai bên mép, nằm thở dốc.

Thấy Sấu đã hoàn toàn kiệt sức, lúc ấy Quạ mới dừng lại, đứng trên cành cây cười nhạo Sấu:

- Sao, không bò được nữa à? Sấu ơi! Thôi, hãy cậy đất mà ăn đi. Đất ở

đây tuy không ngọt như miếng đường ban sáng, nhưng đói thì ăn cũng tạm được đấy.

Sấu biết mình bị Quạ lừa, đành gục đầu lặng thinh. Bây giờ cũng không còn đủ sức để quay lại nơi bến sông cũ, Sấu chỉ biết nằm chờ chết.

May sao, buổi chiều hôm ấy có hai ông bà già đi lấy củi từ rừng về, đi ngang qua chỗ Sấu đang nằm. Thấy hai ông bà già, Sấu mừng quá, nài nỉ mong hai người làm phúc chở mình về bến sông và hứa sẽ tìm cách trả ơn. Vì gánh củi nặng, nên hai ông bà từ chối. Cuối cùng, Sấu đành ưng thuận để hai ông bà lấy dây rừng buộc cổ mình kéo lết theo. Về đến bến sông, khi ông lão vừa tháo dây buộc ở cổ ra, Sấu liền uống một bụng nước no nê. Lấy lại sức xong Sấu bèn giở giọng trở mặt ngay. Sấu viện lẽ là ông đã buộc cổ nó quá chặt, suýt chết ngạt nên đòi ăn thịt hai ông bà lão. Hai vợ chồng ông lão chỉ biết khóc lóc van xin Sấu hãy nghĩ đến bụng dạ thật thà của hai người mà tha cho họ. Nhưng con cá Sấu vong ơn bội nghĩa cứ khăng khăng đòi ăn thịt hai ông bà già bằng được.

Vừa lúc đó, Thỏ đi ngang qua, thấy ông bà già đang khóc lóc, kể lể bù lu bù loa, bèn bước đến bên, hỏi chuyện. Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện oan ức của hai người và hiểu rõ tâm địa xấu xa của Sấu, Thỏ rất phẫn nộ, nhưng cố giữ vẻ điềm tĩnh, hỏi Sấu:

- Cụ ông, cụ bà buộc cổ anh chặt lắm phải không?

Sấu gật đầu, ngẩng cổ chỉ vết lằn còn hằn sâu quanh cổ, nói thêm:

- Hai người này đã buộc cổ tôi rất chặt làm cho tôi suýt chết ngạt. Họ định giết chết tôi. Tôi biết... nhưng cũng may là số tôi chưa chết, v.v...

Thỏ quay lại phía ông cụ:

- Có đúng thế không? Xin ông bà vui lòng làm lại cho tôi được xem tận

mắt mới biết được ai phải, ai trái.

Sấu bằng lòng để cho ông cụ già lấy dây thừng buộc cổ mình như cũ.

- Ông già buộc chặt cổ anh như thế này phải không? - Thỏ hỏi Sấu. Sấu cố chịu đau, nói với Thỏ:
- Còn chặt hơn thế này nhiều!

Thỏ giúp ông già ra sức siết chặt dây thừng quanh cổ Sấu căng hơn, rồi căng hơn nữa đến nỗi Sấu ta bắt đầu vùng vẫy, chới với hai chân trước. Lúc ấy, Thỏ mới ôn tồn bảo ông bà già:

- Bây giờ, hai bác có thể yên trí dùng thanh củi mà đánh chết nó đi. Cái loài vong ân bội nghĩa như thế để nó sống làm gì thêm chật đất.

Bình luận