Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Kiến Mọc Cánh

Xưa loài Kiến, lúc Trời mới sinh ra, nguyên không có cánh cả, sau Kiến thấy Ong có cánh, lấy làm oán hận, một hôm cùng nhau phàn nàn rằng:

Con Ong có nghĩa vua tôi,

Thì ta đây cũng theo đòi sư quân. Con Ong nó biết hợp quần,
Thì ta đây cũng muôn phần yêu nhau. Ta nào có kém Ong đâu!
Chẳng qua con tạo ra chiều riêng tây...

Lời phàn nàn ấy thấu lọt đến Thiên đình, Trời phán rằng: Con Ong có đức thanh cao,
Ăn hoa, đã có hại nào đến hoa. Cho nên chắp cánh bay xa,
Tại ai phúc phận, chẳng là riêng ai. Tuồng chi kiện với củ khoai,

Xem trong thể dạng là loại ti ô. Mỡ rơi, mật rụng nơi mô,
Đua nhau kiếm chác cũng mò đến nơi. Nó bằng cất cách ra khơi,
Hai người chẳng phải tại Trời lắm ru? Nó mà đã muốn thời cho,
Thử đem thân ấy mà so Ong này, Bên đức mỏng, bên đức dày,
Có ra mới biết không tày khi chưa.

Phán rồi, Trời liền cho những Kiến già mọc cánh cho bay. Nào ngờ khi mọc cánh, hễ lúc trời mưa Kiến cánh cứ rủ nhau bay ra lại cùng rủ nhau chết sạch.

Bình luận