Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Gà Mái Với Gà Con

Gà mái rất chăm nuôi Gà con, lúc nào cũng ở bên mình con, đi đâu cũng đi với con. Thật là:

Mẹ đi trước đánh bồng, đánh bạt, Con đi sau vừa hát, vừa reo.
Cái cảnh gia đình nhà Gà, chả mấy giống vật và cả giống người được vui vầy đằm thắm như thế.

Vì mẹ quấn con, nên con cũng không rời mẹ, Gà con sau cùng khôn lớn lên, cũng vẫn đi theo theo Gà mẹ.

Nhưng phải một hôm, con Gà mái đi theo một con Gà trống khác.

Lúc trò chuyện, Gà trống không kêu "cốc cốc", lại kêu "cúc cúc". Gà con ngỡ mẹ gọi, mau chạy lại thì thấy Gà trống đang đùa nghịch với mẹ nó.

Chúng nó thấy Gà trống đang cắn vào mào mẹ nó. Chúng nó sợ mẹ đau, mới bảo nhau ùa vào mổ Gà trống. Gà con tuy nhiều, nhưng yếu, Gà trống tuy một, nhưng mạnh, một bên nhiều, một bên mạnh, hai bên cứ đuổi nhau, kình địch nhau mãi mới thôi.

Gà mẹ bấy giờ nghĩ vừa đau vừa xót. Một bên thì nhân tình đã không được gần, còn một bên con đẻ lại bị đòn đau đớn. Nghĩ vậy, rồi từ đó, hễ nó

thấy con nó vừa khôn lớn lên, là nó bỏ không trông nom đến, sợ lại sinh chuyện.

Thành từ đó Gà mái chỉ trông nom Gà con ít lâu thôi, chớ không săn sóc đến luôn như trước nữa.

Bình luận