Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Thỏ, Y Rít Và Các Con Vật

Thỏ đem Nghé về, Y Rít mừng quá, gọi Thỏ bằng anh và than thở với Thỏ:

- Nhà em nghèo quá mà chỉ có hai bà cháu. Bà Pôm em già mà ốm yếu lắm, chẳng làm được gì cả. Anh có cách gì giúp em được không?

Thỏ nhìn quanh thấy có cái ao liền bảo Y Rít:

- Được rồi, em về lấy một cái chăn ra đây, ta sẽ giúp cho có thịt ăn.

Y Rít về lấy chăn ra, Thỏ bảo Y Rít ngồi lên thân cây gỗ mục nổi ở giữa ao, trùm chăn lên, và dặn:

- Cứ ngồi yên đấy. Có ai nói gì, làm gì cũng mặc. Chờ khi nào ta gọi "Trời ơi Y Rít" thì em cựa quậy thật mạnh, tự khắc có thịt ăn.

Sáng hôm sau, con Mang ra uống nước, thấy lù lù một cục giữa ao, nó sợ quá, kêu ầm lên:

- Giàng ơi, con gì lạ quá, tôi chưa thấy bao giờ?

Mang chạy về, gặp con gì cũng kể cái điều nó vừa trông thấy. Một lúc, Hươu, Nai, Khỉ, Gấu, Voi, Hổ... kéo nhau đến bờ ao đứng nhìn, nhưng không con nào hiểu vật kia là gì.

Rùa tới chậm, lại thấp, nên cũng chẳng nhìn được gì, nó bèn làm phách, nói lớn:

- Các chú mày ngốc lắm, con gì ở dưới nước mà cũng không biết. Để ta nhìn xem con gì, ta quát một tiếng nó sẽ phải chạy liền. Anh nào cõng ta lên thử.

Mang giơ lưng cho Rùa trèo lên. Rùa vẫn chưa thấy, nhưng tiện ngồi trên lưng Mang, bèn nhấm thử một nắm lông và nuốt vào bụng. Heo rừng lại giơ lưng cho Rùa leo lên. Rùa vẫn giả vờ chưa thấy, lại nhấm thêm ít lông Heo rồi xuống. Nai lại đỡ Rùa lên. Rồi đến Hổ, Beo, Trâu, Gấu, Voi... đến để Rùa leo lên lưng. Rùa nhấm đến lông Voi thì chán rồi nên làm bộ khoác lác:

- A, rõ rồi, con này thì có lạ gì đâu, để ta xuống lôi cổ nó lên cho mà xem.
Voi đưa ta xuống mau.

Rùa định bụng đến đất sẽ lủi xuống nước là yên chuyện. Mọi giống vật đang chăm chú nhìn, bỗng Thỏ trong bụi thét to: "Trời ơi!" Y Rít ngồi trong chăn, ra sức cựa quậy và thét lớn. Các con vật sợ quá xô nhau chạy, con nọ xéo lên con kia chết một đống. Thỏ ung dung bảo Y Rít đi nhặt về mà ăn thịt.

Trong lúc hỗn độn, Voi nhảy vào bụi mây. Rùa đang há miệng khoác lác, bị gai mây móc vào mép. Voi chạy đi, Rùa treo lơ lửng trên ngọn cây.

Mấy ngày liền, Rùa bị treo như thế, không làm sao xuống được. Cọp khát nước, trở lại bờ ao uống nước. Nhìn thấy bóng Rùa soi dưới nước, Cọp định chụp lấy ăn thịt để trả thù. Nhưng Cọp chụp mãi không được, trong khi nhìn lại vẫn thấy Rùa dưới nước. Rùa ở trên cao thấy vậy, nói bâng quơ:

- Anh chàng nào ngốc quá, Trời sắp sụp rồi, người ta đang lo bứt mây mà buộc nhà không được, lại lo đi chụp người ta để chơi!

Cọp giật mình, nhìn lên thấy Rùa, sợ quá, hỏi:

- Anh nói có thật không?

- Sao không thật! Không lo buộc nhà cho chặt, sắp gió bão đến nơi, không có chỗ núp lại chết mất xác.

Thế là Cọp đâm cuống.

- Cho tôi bứt mây với! Bày cho tôi làm nhà với!

- Được, nhưng anh ngốc lắm, chẳng biết sợi mây nào là sợi tốt đâu. Đừng lấy sợi đó, bứt ngay sợi tôi đang nắm đây này.

Cọp vội vàng nắm dây mây kéo xuống. Rùa rớt ngay xuống đất, nhưng hại thay, lại sa vào bẫy Heo, không lên được. Rùa nói gióng lên:

- May quá, ở đây thật yên trí, chẳng lo trời sập nữa. Kìa kìa, mây kéo tới, ngó đã gớm chưa?

Cọp sợ quá la rầm lên:

- Giàng ơi, cho tôi xuống với, kẻo chết mất! Rùa làm cao:
- Dễ chưa! Hố này chật lắm, chỉ ở được một người thôi. Anh đi kiếm hố khác vậy.

Cọp cứ nhảy bừa xuống. Rùa giao hẹn:

- Anh làm bừa thế, có chết không ai thương. Giờ đã xuống đây phải nghe tôi. Hố này chật lắm, không giữ sạch sẽ, không ở được. Giờ ta giao hẹn: anh nào đái ỉa ở đây thì bị quăng lên mặt hố, chết mặc xác. Chịu không?

Cọp chịu. Nhưng chỉ một lát sau, Rùa đái ngay ra hố. Cọp tức mình nắm

Rùa quăng lên. Thế là Rùa thoát thân. Rùa ngoái cổ xuống bảo Cọp:

- Thôi bác chịu khó nằm đó, để tôi đi báo người đến khiêng bác về nhé. Cọp điên tiết lồng lộn, nhảy lên khỏi hố, chụp ngay lấy Rùa bảo:
- Thằng ranh này, đánh lừa tao mãi. Để tao ăn thịt mày cho mày biết tội lừa dối là tội thế nào.

Rùa phì cười:

- Bộ mày như thế mà đòi ăn thịt tao! Thử nhảy thi xem ai hơn đã nào?

- Chân mày ngắn chưa bằng một cái móng của tao mà đòi thi nhảy thế nào được?

- Đừng vội khoe, cứ nhảy thử xem.

Trước mặt là cái hố rộng mà hai chàng vừa mới thoát lên xong. Cọp nhún chân sắp nhảy. Rùa cắn ngay vào đuôi. Cọp nhảy mạnh, quật đuôi quăng Rùa sang bên kia hố trước. Thế là Cọp lại thua Rùa.

Tới một cái rẫy, thấy có một cây cao, Cọp leo lên đó. Rùa đuổi tới nơi, không leo lên được, nói:

- Mày không chịu xuống, tao chặt đổ cậy.

Rồi Rùa đi nhặt những mảnh gỗ người đi rừng mới chặt đem về xếp thành một đống sau gốc cây to. Đoạn, Rùa gõ vào gốc cây, cứ mỗi cái gõ lại đếm một tiếng và chìa ra cho Hổ xem một mẩu gỗ. Dần dần, các mẩu gỗ chất cao thành đống, Rùa bảo:

- Đó, cây nghiêng sắp đổ rồi. Mày chết tới nơi rồi.

Cọp nhìn lên trời thấy mây bay, tưởng cây sắp đổ thật, sợ quá, rớt ngay xuống đất. Rùa xốc tới định cắn. Cọp vùng chạy được. Tới nhà một người thợ rèn, Cọp van lạy:

- Ông ơi! Ông làm ơn cứu tôi với. Con Rùa hung tợn lắm, nó đuổi theo đòi giết tôi đây này!

Bác thợ rèn cười:

- Để ta trị cho, sợ gì con Rùa ranh đó!

Cọp vẫn sợ run lên. Bác thợ liền trói Cọp vào sau cái bệ. Lát sau, Rùa tới, bác thợ bắt ngay lấy, kê làm ghế ngồi. Rùa tức lắm song chịu phép. Lát sau, Rùa lại nảy ra một kế, bèn lấy giọng ngọt ngào, khen bác thợ rèn:

- Ông thợ rèn này làm giỏi quá! Ông lật ngược tôi lên để tôi xem ông làm cho rõ hơn, tôi còn học nghề của ông nữa chứ.

Bác thợ thích chí, lật Rùa lên. Thừa lúc bác thợ mải làm, Rùa thò đầu cắn ngay vào chỗ hiểm. Bác thợ chết ngất, ngã lăn ra. Cọp đang núp sau bệ thổi lửa, thấy vậy sợ quá, cựa đứt tung dây mà chạy.

Chạy khỏi nhà bác thợ rèn, Cọp gặp Chim Chào mào. Chào mào hỏi:

- Bác Cọp có chuyện gì mà chạy gớm thế?

- Con Rùa muốn ăn thịt tôi. Chào mào bật cười:
- Sợ gì con Rùa ranh đó, hắn lê suốt năm không được một đoạn đường, bác sợ gì... Để hắn tới đây, tôi trị hắn cho. Bác ngồi đây nghỉ đã.

Cọp nghe lời ngồi xuống nghỉ. Chào mào than thở với Cọp:

- Đời bác, bác sợ gì nhất?
- Tôi sợ nhất loại bẫy có gài giáo nhọn, nhìn thấy mà tránh không kịp. Trong rừng, ai cũng ghét Cọp vì tính tình hung hãn. Chào mào cũng vậy,
nên khi nghe Cọp nói thế, gã bèn bày cho Cọp lối tránh loại bẫy gài giáo nhọn:

- Khó gì mà không tránh được. Hễ thấy giáo gài cao thì rướn lên, gài thấp thì nằm xuống mà tránh là xong hết.

Cọp nghe xong, nhẩm kỹ lời dặn để cứ thế mà làm theo. Nghe được, người liền sửa lại cách gài bẫy, thế là chẳng lần nào Cọp tránh khỏi.

Cọp lại tìm Chào mào mà hỏi:

- Đời anh, anh sợ gì nhất?

- Tôi sợ nhựa, nhựa làm cứng cả chân, vỗ cánh hết sức cũng không tài nào rút chân ra được.

Cọp thật thà, bày cho Chào mào:

- Khó gì, cứ đái vào là hết dính.

Vì thế cho đến nay, mỗi lần Chào mào bị nhựa dính nó cứ đái vào chân là có thể rút chân bay đi được.

Hai bên chuyện trò hồi lâu thì Rùa tới, Chào mào xông ra đánh nhau với Rùa. Rùa bị mổ đau quá liền thụt hết đầu và chân tay vào mai, chim mổ vào đuôi, Rùa phải thò đầu ra, chim mổ vào đầu, Rùa phải thò chân ra. Chẳng làm thế nào thoát khỏi chim mổ cả, cuối cùng đau quá Rùa lăn ra chết.

Cọp được Chào mào cứu thoát, mừng quá, cảm ơn Chào mào rối rít, rồi chia tay ra đi.

Bình luận