Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Con Chó Vàng Và Con Chó Đen

Xưa có một người nuôi hai con Chó: một con vàng và một con đen. Một hôm người ấy gọi cả hai con Chó đến bảo rằng:
- Tao cho chúng mày ăn uống tử tế, thì chúng mày phải giữ cửa, giữ nhà của tao cho cẩn thận, nhưng khi có khách đến nhà, thì chớ có cắn càn mà chết.

Hai con Chó vâng vâng, dạ dạ lui ra. Chó vàng bàn với Chó đen rằng:
- "Ăn cây nào rào cây ấy". Ông chủ đã dặn chúng ta thế thì chúng ta chớ có quên. Bây giờ hai chúng ta chia nhau ra: tao ở trong thềm, mày ra ngoài ngõ, hễ khi có việc gì, thì hai ta cứ phất cờ, đánh mõ, ra công làm việc cho chủ.

Chó đen thuận theo như lời.

Một hôm, có hai người khách đến chơi, Chó đen chạy ra vừa sủa, vừa cắn inh cả nhà. Ông chủ giận lắm, cầm gậy quất và mắng rằng:

- Sao cứ cắn càn, cắn bậy, không biết ai quen ai lạ cả! Chó vàng thấy vậy, trách Chó đen rằng:

- Chủ đã dặn thế, sao mày cứ cắn càn để chủ giận, chủ mắng, mày có biết nhục không?

Chó đen đáp lại:

- Tôi ngỡ là kẻ trộm, tôi mới cắn cho nó sợ, chớ biết là người quen, thì tôi đâu dám. Thôi từ giờ tôi xin chừa, không dám cắn bạ, cắn càn nữa.
Cách đó mấy hôm, một đêm, có thằng kẻ trộm, lẻn vào nhà mình. Chó đen nằm ngoài ngõ, tưởng là người quen, cứ ngủn ngởn cái đuôi,
không sủa, không cắn gì cả. Tên kẻ trộm tha hồ ung dung vào đào ngạch khoét vách khuân bao nhiêu đồ đạc ra, mà Chó đen vẫn cứ mặc không hề thèm ngó tới.

Đến sáng hôm sau, ông chủ dậy thấy trong nhà mất trộm, lấy làm tức giận, gọi hai con Chó đến mắng rằng:

- Những con khốn này! Chúng mày giữ cửa, giữ nhà cho tao, sao chúng mày để cho kẻ trộm nó vào nó vơ vét đem đi bao nhiêu đồ đạc, mà không thấy chúng mày mở mồm sủa được tý nào! Tội chúng mày to lắm! Rồi tao đánh cho chớ chết.

*

Chó vàng thấy chủ mắng, lại trách Chó đen rằng:

- Mày ở ngoài ngõ, tao chắc có mày, tao không để tai nghe, tao mới nằm, tao ngủ, không ngờ mày để cho trộm nó vào, nó lấy đồ đạc của nhà chủ. Chủ dọa đánh chết cả mày, cả tao. Vậy mày tính làm sao thì tính đi...

Chó đen nói rằng:

- Khi tôi thấy nó mở cửa vào, tôi cứ nghĩ là khách xa từ đâu đến chơi với

chủ, cho nên tôi không dám sủa, sợ chủ lại đánh mắng như bận trước. Tôi thật không hay nó là kẻ trộm. Bây giờ đồ đạc nó lấy, nó đem đi ngõ nào, tôi cũng không biết, anh cũng không biết để mà đi đòi lại. Cái nông nỗi này, anh bảo định thế nào? Tôi thì tôi tưởng hay chúng ta trốn quách đi là hơn. Kẻo ta còn ở đây, thì ông chủ ông ấy tất đánh chết không tha.

Chó vàng nghe nói, cho là phải. Rồi hai con rủ nhau, con trước con sau, lẩn ra ngoài nhà.

*

Nhưng hai con vừa đi đến đầu ngõ, thì gặp ngay con Mèo ở đâu về, Mèo hỏi rằng:

- Hai anh rủ nhau đi đâu thế? Hai con Chó trả lời rằng:
- Chúng tôi sợ ông chủ ông ấy đánh mắng, nên chúng tôi bảo nhau bỏ nhà đi đây... Anh có muốn đi thì cùng đi với chúng tôi cho có bạn.

Mèo nghe nói đáp lại:

- Vâng, mời các anh cứ đi trước, tôi sẽ xin theo sau. Rồi Mèo nhanh chân về nhà mách chủ.
Ông chủ cầm gậy xăm xăm chạy theo vừa đánh vừa đuổi Chó về nhà. Rồi ông cùm cả hai con lại và quát tháo, mắng nhiếc thậm tệ:

- À những con quái! Tội chúng mày tao còn để đấy. Bây giờ chúng lại dám trốn nhà, chúng mày đi. Ừ rồi để tao làm thịt chúng mày, tao ăn cho mà coi.

Hai con Chó lấy làm đau đớn, khổ nhục lắm. Nhưng cả hai con giận ông chủ thì ít, mà oán con Mèo thì nhiều.

Chúng nó bàn với nhau rằng:

- Con Mèo là con đại ác. Tại nó mách ta, mà làm cho thân ta ra đến thế này. Rõ đồ trá hình chỉ tài nghề ủy mị và đi hớt lẻo! Từ giờ ta thấy mặt nó đâu, thì ta phải cắn nó cho đến chết mới hả giận.

Thành từ đó, Chó Mèo vốn đã ghét nhau, lại càng ghét nhau già.

Bình luận