Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Thằn Lằn Với Rết

Một hôm Thằn Lằn, gặp Nhện, Gián và Rết, mới hỏi ba con rằng:

- Chúng ta bấy lâu ăn đâu, ở đâu? Hay cùng nhờ nhà chủ đây cả? Vậy sao mà:
Người ăn, người bỏ, người đi? Ta ăn, ta ở với dì hôm mai.
Tôi dám hỏi các chú, các chú ở với chủ thì cầu nguyện cho nhà chủ làm sao?

Con Nhện, con Gián mỗi con nói một câu, cầu nguyện cho chủ. Đến lượt con Rết nó không chịu, nó nhăn răng nói rằng:
- Cô Ly, Bà Ràn Thằn lằn đứt đuôi!
Thằn lằn giận lắm, bảo Rết rằng: Rết đừng cạy Rết lắm chân,
Ta bắt cổ Rết, ta ăn tức thì.

Rồi Thằn Lằn nhảy ra cắn cổ Rết. Rết cũng cắn lại Thằn Lằn, hai con cắn nhau một hồi lâu. Nhưng miệng Thằn Lằn to, Thằn Lằn cố nuốt cả Rết vào bụng.

Rết chết. Nhưng nọc Rết vào mình Thằn Lằn, làm cho Thằn Lằn nổi cả hoa lên, đau đớn khó chịu, sắp nguy đến tính mệnh.

Nhưng ở hiền gặp lành, trời kia xui khiến, Thằn lằn biết bò ngay ra chỗ ruộng khoai, ăn ít lá khoai khỏi ngay tức khắc.

Bình luận