Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Sáo, Quạ, Ếch, Ruồi Giết Voi Ù Hung Ác

Ở một khi rừng nọ có một con Voi Ù làm chúa tể. Hắn đi đến đâu muông thú trong rừng đều phải nép mình im lặng hoặc lẩn tránh đến đó. Cậy có cái vòi và bốn chân to khỏe, hắn quật chết hoặc giầy nát những muông thú và chim chóc... mà hắn gặp phải, không chừa một con vật nào. Những khi Voi Ù nằm nghỉ, hắn còn ra lệnh bắt tất cả chim chóc không được hót, thú rừng không được kêu, cả đến Ruồi, Ong cũng không được phép đập cánh vo ve.
Hễ trái lệnh hắn là chết. Vì vậy, tất cả những con vật sống trong rừng quanh nơi hắn ngự trị đều phải sống một cách câm nín, lầm lũi trong các bụi cây, lùm cỏ. Lòng căm ghét Voi Ù hung ác vì thế càng ngày càng tăng. Đã nhiều lần các con vật sống trong rừng nơi Voi Ù đang ở hội họp bàn cách trừ khử Voi Ù, nhưng không đi đến kết quả, bởi vì con vật nào khi nghĩ đến cái thân hình đồ sộ và sức mạnh của Voi đã phải khiếp đảm, nói chi đến việc giết nó.

Một hôm, nhân một cuộc gặp gỡ giữa các con vật Sáo, Quạ, Ếch và Ruồi, Sáo chủ động đứng ra đề nghị một kế hoạch trừ khử Voi Ù.

Khi Sáo trình bày chưa dứt lời thì ba con vật kia đều xanh mặt, từ chối ngay. Ruồi mau miệng lên tiếng trước:

- Cả họ hàng nhà tôi gom lại cũng chỉ đủ cho Voi Ù quật đuôi mấy cái là tan tác, toi mạng sạch. Tôi không dám dính vào cái chuyện tày trời này đâu!

Ếch tiếp lời Ruồi:

- Đánh với Voi thì chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá. Tôi nấp ở trong hang bên con đường mà Voi Ù thường qua lại, tôi đã chứng kiến sức mạnh ghê gớm của những cái chân voi to như những thân cây dầu ấy rồi. Hơn thế, những cái chân ấy giẫm lên đá, đá vỡ, giẫm lên đất thì đất lún, giẫm lên thân cây gỗ mục thì gỗ vụn như cám. Nhìn những vết chân Voi như những chiếc thúng lún sâu bên đường, tôi đã phát khiếp, huống hồ nói đến chuyện đánh Voi.

Quạ thì láu lỉnh hơn, với đặc tính khôn lỏi cố hữu phát biểu một cách ỡm ờ, không ra tán thành mà cũng không ra phản đối. Quạ nói:

- Thật tình, tôi cũng rất ghét lão Voi Ù. Lão gian ác và tàn bạo đấy, nhưng xét cho cùng hắn ta cũng chẳng làm gì được tôi. Ở rừng này, tôi tính toán kỹ cả rồi: muốn an toàn khi gặp mồi ngon, thì tôi gắp lên cây cao mà ăn; muốn ngủ yên thì tôi tìm những tán cây rậm mà ngủ. Voi chả làm được gì nổi với tôi. Có bực bội lão cũng chỉ biết đứng dưới đất mà gầm, mà rống thôi. Tất nhiên là tôi phải luôn luôn đề phòng lão. Tôi chỉ lo cho các anh bị Voi Ù giết hại hoặc rồi các anh chán cảnh sống này mà bỏ đi nơi khác, lúc ấy núi rừng trở nên trống vắng, thì một mình tôi ở đây cũng buồn thật...

Sáo nghe đến đấy liền tiếp lời để trấn an:

- Tôi xin kể cho các bạn nghe chuyện Ong và Kiến đã hợp lực giết được Chúa sơn lâm là Cọp, trừ khử được một loài họa cho bao nhiêu con vật khác.

Cả Quạ, Ếch và Ruồi đều nhao nhao lên cãi lại rằng làm gì có chuyện ấy. Sáo bình tĩnh kể:
- Có một con Cọp rất hung dữ. Hễ gặp con vật nào nó cũng không tha, từ Chồn cheo, Chim chóc cho đến Hươu, Nai. Vồ được con nào là nó ăn thịt tất. Do ăn thịt nhiều, Cọp nằm đâu là mùi hôi thối xông ra cả một vùng. Một hôm

họ hàng nhà Ong và Kiến, họp bàn với nhau cách trừ khử con vật ghê tởm ấy để cứu bao nhiêu loài vật khác khỏi chết vì nanh vuốt của hắn, trả lại cuộc sống yên vui nơi núi rừng. Trước hết, cả bầy Ong hàng vạn con lợi dụng lúc Cọp no mồi đang ngủ lao vào bu khắp đầu mình của con Cọp mà đốt. Bất ngờ, Cọp bị hàng vạn mũi nọc Ong châm vào mặt, vào miệng, vào tai sưng vù. Hai mắt cọp bị Ong đốt sưng híp cả lại không còn trông thấy gì nữa, chỉ biết vật vã gầm gừ một chỗ.

Lợi dụng lúc ấy, họ hàng nhà Kiến từ bốn phía xông vào đốt liên tục. Cọp chỉ biết vùng vẫy, gầm thét chịu trận, cuối cùng đuối sức nằm chết thẳng cẳng. Cọp to thật có móng vuốt sắc nhọn, nhưng đành chịu chết một cách thê thảm trước sự hợp đoàn của bầy Kiến và Ong...

Kể đến đấy, nhìn qua nét mặt của Quạ, Ếch và Ruồi Sáo thấy đã thoáng dấu hiệu xiêu lòng, bèn nói tiếp:

- Tôi có cách giết được Voi Ù nếu các bạn cùng đồng lòng và quyết tâm. Tôi ở trên cành cây, chờ lúc Voi Ù đi qua, tôi sẽ nhảy lên lưng nó mà mổ liên tục. Nó sẽ chú ý đưa vòi lên quật tôi. Các bạn yên trí, tôi sẽ có cách tránh những đòn độc hiểm của nó. Nhân lúc ấy bạn Quạ sẽ lao vào mổ mắt nó, làm cho đôi mắt nó chảy máu không còn thấy đường nữa. Các bạn Ruồi sẽ tiếp sức Quạ bu vào đôi mắt Voi mà cắn cho đến mù mới thôi. Còn các bạn Ếch thì nấp sẵn nơi giếng sâu gần đó, bao giờ có lệnh của tôi thì các bạn cùng nhau kêu lên "ột ệch", "ột ệch", liên hồi để dụ Voi đi về phía ấy.

Ruồi, Quạ, Ếch nghe Sáo nói có lý nên đã thuận tình cùng nhau thực hành kế hoạch giết Voi Ù hung ác. Các con vật đã làm đúng như điều đã dự định. Con Voi Ù dềnh dàng, hung hăng thế nhưng khi đã mù hai mắt thì cũng chỉ biết đứng, nằm tại chỗ mà rống lên làm rung chuyển cả núi rừng. Nhưng càng rống thì càng khô cả cổ đâm ra khát nước. Chợt nghe tiếng "ột ệch", "ột ệch" từ phía xa vọng lại, theo kinh nghiệm, Voi đành liều mạng men theo hướng ấy mà đi tìm nước để uống, đỡ cơn khát cháy cổ. Con vật to xác ấy đâu ngờ

rằng nó đang đi vào cái bẫy. Voi không thấy đường cứ lù lù bước tới. Bỗng sụt chân đánh ầm một tiếng, cả cái khối thịt khổng lồ ấy rơi tõm vào chiếc giếng sâu và vùng vẫy một cách tuyệt vọng...

Nghe tin Voi Ù chết, cả muông thú, chim chóc và những loài vật khác trong khu rừng tụ tập nhau lại ca múa, nhảy nhót mừng vui suốt mấy ngày liền để mừng chiến công của Sáo, Ếch, Quạ và Ruồi đã biết đoàn kết cùng nhau, dùng mưu trí, trừ được đại hoạ.

Từ đấy khu rừng lại trở nên náo nhiệt, rộn ràng với muôn ngàn tiếng chim, tiếng thú.

Bình luận