Trang chủ

Truyện ngụ ngôn Việt Nam

Con Le Và Con Vịt

Có một ngày, một con Le đi kiếm ăn gặp một con Vịt. Vịt thấy Le, chạy ra ân cần mời vào nhà chơi.
Le bảo rằng:

- Tôi chẳng vào. Vịt nói:
- Tôi với anh cùng một loài với nhau. Sao tôi mời vào chơi mà anh không thèm vào?

Le bảo:

- Tôi không vào, là vì tôi xét ra nhà anh thì nhây nhớp, bẩn thỉu, ẩm ướt, hôi tanh, thân anh thì tuy có cánh mà chẳng biết bay, tuy đẻ trứng mà không biết ấp. Anh chỉ biết ngày ra đồng bùn lầy mà nhặt mấy mảnh tép con, hay mót ít lúa của nhà chủ. Ngoài ra, ù ù, cạc cạc, anh chẳng còn biết chi nữa.
Anh với tôi tuy là đồng loại, nhưng cách thức anh ăn như thế, thì tôi chơi với anh sao được?

Vịt nghe nói vừa thẹn, vừa tức, hỏi lại Le rằng:

- Thế thời như anh, anh quý trọng về những cái gì?

Le đáp:

- Tôi ấy à! Cách thức của tôi ăn ở khác xa anh lắm: Tôi lấy sông, lấy bể làm cửa nhà, lấy non, lấy núi làm ven tường, lấy trời, đất làm chăn gối, lấy trăng sao làm đèn lửa. Khi bay, khi lặn, khi ăn, khi uống, tôi được thong dong thỏa thích, tôi được tùy ý vui vầy, không bận tâm đến gì, cũng không gì bó buộc được. Tôi tự chủ mình tôi, tôi không mong cậy nhờ ai... Tôi đây nào có phải như anh chỉ được cái tài lẹt đẹt phụ họa theo đít người, sớm đi, tối về chui rúc vào bếp nhà người...

Nói xong, Le cất cánh bay.

Vịt giương mắt nhìn rồi bì bõm sà ngay xuống đầm nước lầy, giấy mỏ kêu: "Cạc, cạc, cạc".

Bình luận