Trang chủ

Góp mặt cho đời

Không có vấn đề nào lớn hơn chính chúng ta

Nhiều người hình dung Phù luân hội (Rotary Club) là nơi mà giới doanh nhân gặp nhau mỗi tuần một lần để bán sản phẩm cho nhau.
Tôi chưa bao giờ đến dự các buổi họp tại Phù luân hội nhiều như từ lúc thành lập quỹ.
Đó là vì bất kỳ ai say mê lĩnh vực chủng ngừa cho trẻ em đều sẽ nể trọng Phù luân hội.
Hơn hai mươi năm trước, khi những người làm công tác thiện nguyện còn đang chăm chú giải quyết những vấn đề tại chỗ, Phù luân hội đã tiến hành một cuộc chiến toàn cầu mà không ai nghĩ họ có thể chiến thắng.
Cuộc chiến để bài trừ bệnh bại liệt trên toàn cầu.
Kể từ đó, Phù luân hội đã cách mạng hóa tư duy của chúng ta về khả năng những con người bình thường có thể làm thay đổi thế giới một cách đầy ý nghĩa.
Khi nói về bài trừ bệnh bại liệt, chẳng mấy người Mỹ động lòng nữa, bởi vì bệnh này không còn là một mối đe dọa nguy hiểm trên xứ sở của họ.
Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng thế.
Con gái tôi Kristi sinh năm 1953.
Lúc đó đang có dịch bại liệt ở xứ này.
Chưa có vắcxin lúc ấy.
Như nhiều bậc cha mẹ khác, tôi lo rằng nếu con tôi đi bơi và không may bị lây nhiễm, nó sẽ bị sốt bại liệt và phải thở bằng máy.
Các chiến dịch chủng ngừa đại trà trong thập niên 1950 và 1960 đã chấm dứt nỗi sợ ấy đối với hầu hết các bậc cha mẹ người Mỹ.
Đến thập niên 1980, không còn ai quan tâm đến bệnh bại liệt nữa.
Không còn ai, ngoại trừ Phù luân hội.
Lúc bấy giờ bệnh bại liệt vẫn còn gây ra thảm kịch cho hàng ngàn trẻ em mỗi ngày tại các nước nghèo.
Đó là lý do năm 1985, hơn một triệu hội viên Phù luân hội của gần 140 nước - và mỗi Câu lạc bộ Phù luân hội trên thế giới - đã quyết tâm thực hiện chiến dịch biến thế giới này thành nơi không có bệnh bại liệt.
Những gì họ làm được kể từ lúc ấy không gì có thể mô tả được.
Trên toàn thế giới, các trường hợp bại liệt đã giảm đến 99%.
Các hội viên Phù luân hội đã làm mọi cách từ việc dành thời gian đi nghỉ mát để chủng ngừa cho trẻ em tại những nơi xa xôi, cho đến vận động các nguyên thủ, đàm phán ngừng bắn trong các cuộc nội chiến để có đủ thời gian tiêm ngừa cho hàng triệu trẻ em.
Họ đã cho chúng ta thấy cách huy động con người, quyên góp tiền bạc hơn cả những gì người ta nghĩ những người thiện nguyện có thể làm được và tạo ra một mối liên hệ công-tư có thể giải quyết các vấn đề toàn cầu trên quy mô lớn.

Tôi cho rằng - cũng như ý kiến của hầu hết các chuyên gia - Phù luân hội sẽ đạt được mục tiêu táo bạo của họ trong việc bài trừ bệnh bại liệt trên toàn cầu.
Trên con đường đó, họ đã dạy chúng ta rằng khi chúng ta đủ động lực để làm việc cùng nhau vì một chính nghĩa, không có một vấn đề gì lớn hơn chính chúng ta.

Bình luận