Trang chủ

Góp mặt cho đời

Tìm thấy ý nghĩa trong công việc

Tôi tự xét thấy mình thật may mắn vì luôn tìm thấy sự hài lòng và ý nghĩa trong cuộc đời theo đuổi nghề luật.

Yêu nghề luật không phải là say mê luật pháp. Đó là tinh thần tận tâm và nhiệt huyết để đạt đến một xã hội công bằng.

Tôi thường thích đi đến chốn công đường ở các thành phố mà tôi ghé thăm để ngắm nhìn các luật sư trẻ tranh biện trước tòa.

Tôi tin tưởng vào sức mạnh của luật phát để giúp đỡ con người và thay đổi để mọi thứ tốt đẹp hơn. Và tôi tin rằng hầu hết chúng ta - cho dù theo đuổi nghề nghiệp gì đi nữa - đều có năng lực cống hiến và đóng góp một cách đầy ý nghĩa cho sự nghiệp mà chúng ta chọn.

Mặc dù không nhớ được chi tiết của mọi vụ kiện mà tôi lo liệu, có những việc tôi sẽ không bao giờ quên trong quá trình làm việc với các luật sư khác trong Hội luật sư để tranh đấu: tìm cách thay thế một vị chánh án không phù hợp bằng cách vận động cho đối thủ của ông ta; lập quỹ học bổng ở trường luật cho các sinh viên da màu; thuyết phục công dân trong toàn tiểu bang biểu quyết cho một tu chính án quy định rằng chánh án tòa tối cao của tiểu bang phải được lựa chọn không chỉ dựa trên thâm niên.

Chúng tôi đã cùng chung tay để tạo nên một phương thức đưa dịch vụ pháp lý đến cho những người nghèo khổ.

Những nỗ lực này đã mang đến cho tất cả những người chung sức trong chúng tôi những khoảnh khắc nhiều ý nghĩa hơn trong cuộc sống.

Cũng như nhiều bạn trẻ tốt nghiệp trường luật ngày nay, tôi khởi sự nghề luật của mình bằng cách quay trở về thành phố nhỏ nơi tôi lớn lên.

Công việc chuyên môn đầu tiên của tôi tại Bremerton không có nhiều cơ may cũng như danh tiếng, nhưng đó là một cơ hội để kiếm sống bằng nghề chuyên môn của tôi.

Ngoài công việc với các thân chủ riêng, vị luật sư tuyển dụng tôi cũng chính là luật sư đại diện cho thành phố. Điều này khiến tôi cũng mang danh là trợ lý luật sư đại diện thành phố, một chức danh nghe hoa mỹ hơn thực tế công việc.

Tôi tham gia vào nhiều loại công việc của luật sư. Chúng tôi lo về các thương vụ bất động sản, thương thảo ly hôn, chứng thực di sản và tư vấn cho giới kinh doanh. Và, mỗi tuần một lần, tại tòa án vi cảnh địa phương, tôi đại diện về phía thành phố trong các vụ kiện tụng từ vượt đèn đỏ cho đến lái xe trong khi say rượu.
 
Công việc đầu tiên này giúp cho tôi có một khởi đầu sự nghiệp tốt đẹp và có những bước chuẩn bị hữu ích cho các chuyển biến và thay đổi ở phía trước. Sự nghiệp sẽ có những sự xoay chuyển với nhịp độ và đường hướng của nó mà không phải lúc nào người ta cũng hoàn toàn làm chủ được tình hình.

Một số người viên mãn nhất mà tôi biết trong số bạn bè học trường luật đã nhận việc ngay sau khi ra trường và làm việc suốt đời cho một công ty. Một vài người khác đã trở thành các giáo sư trường luật. Một bạn đồng môn chuyên về dân quyền đã trở thành một luật sư thành đạt trong lĩnh vực thuế. Và một phụ nữ muốn theo lĩnh vực luật di sản thì rốt cuộc lại đeo đuổi ngành luật gia đình và ly hôn.

Điều tôi rút tỉa được từ đây là cuộc đời trao gửi các cơ may và bày ra thách thức trên đường chúng ta đi. Và tương lai chúng ta được định đoạt bởi cách chúng ta ứng phó với mọi sự.

Đôi khi các thách thức và cơ hội đến cùng lúc trong những hình thái bất ngờ, chẳng hạn như dưới dạng một vị sếp khó tính. Tôi đã từng vừa ngạc nhiên vừa lúng túng khi vị đồng sự thâm niên hơn mình lại lên giọng với mình về những thiếu sót của các cộng sự trẻ trong công ty.

Tuy nhiên, ông lại là một bậc thầy trước tòa, được mọi người nhìn nhận về năng lực phân tích tình huống, xác định trọng tâm của vấn đề và đưa ra lập luận pháp lý đầy thuyết phục để giải quyết vấn đề. Tôi đã quyết định học hỏi mọi điều có thể được từ ông.

Rốt cuộc, tôi đã học được rằng không bao giờ đối xử với mọi người theo cách của ông. Và tôi đã học được rằng phải luôn kiềm chế ý kiến và thành kiến của mình để quan sát vấn đề từ góc độ của đối phương.

Con dâu tôi, Melinda, gần đây đã bảo tôi rằng khi cả nhà đi nghỉ hè chung và ngồi ăn tối cùng nhau để nói chuyện về một đề tài nào đó, mọi người đều biết trước tôi sẽ phản ứng ra sao.

Cả nhà đều biết tôi sẽ kiềm chế không phán xét và đóng vai trò phản biện, truy vấn xem làm sao lại có quan điểm đó, làm sao biết những cứ liệu đó là chính xác và liệu đã cân nhắc vấn đề từ quan điểm của đối phương hay chưa.

Người ta đã từng nói rằng con trai tôi cũng có cung cách y hệt như thế.

Và nói chung là tôi biết ơn những bài học tôi đã học được từ một người mà không phải lúc nào tôi cũng ngưỡng mộ.

Để mừng sinh nhật thứ 80 của tôi, Trey và Melinda đã tài trợ cho một loạt học bổng tại Đại học Washington. Các học bổng này được mang tên tôi và trao cho các sinh viên ngành luật nào cam kết theo đuổi lĩnh vực luật công quyền.
 
Tôi thăm viếng các học giả trẻ tuổi này nhiều lần mỗi năm. Họ là những người thông minh, tận tâm và quyết tâm làm chuyển biến thế giới. Kết thúc những chuyến thăm ấy tôi luôn tràn đầy cảm hứng từ những giấc mơ táo bạo mà họ hy vọng sẽ xây đắp trên con  đường làm luật sư.

Tôi biết nhiều luật sư trên khắp thế giới cũng có những ước mơ tương tự và đang cống hiến cuộc đời họ cho lý tưởng công lý. Công việc của họ tác động thật mạnh mẽ đến cuộc sống của mọi người như trong câu chuyện sau đây mà tôi ưa chia sẻ về một phụ nữ tên Amina Lawal.

Amina Lawal sống ở miền bắc Nigeria và năm 2002 cô đã trở thành tâm điểm của một vụ án gây xôn xao dư luận mà chính cô bị kết án tử hình bằng cách ném đá đến chết vì đã có một đứa con ngoài giá thú.

Theo luật sharia, việc có thai ngoài hôn nhân cấu thành đủ chứng cứ để một phụ nữ bị kết tội ngoại tình. Trong mọi hoàn cảnh, hình phạt đều có thể là tử hình.

Người đàn ông mà Amina Lawal khai là cha đứa bé đã thề trước kinh Koran rằng điều đó không đúng và anh ta đã được trả tự do.

Vụ án và bản án này đã làm sôi sục các nhà hoạt động nhân quyền trên toàn thế giới. Hiệp hội Luật sư Hoa Kỳ đã lên tiếng kêu gọi luật sư trong và ngoài nước. Do sự phản đối sau đó của công luận, các chính phủ đã gây sức ép buộc các nhà lãnh đạo Nigeria tha mạng cho Amina Lawal. Sau gần hai năm chống án, cô đã được tự do và được phép trở về làng để nuôi dạy con gái.

Tôi còn nhớ đã đọc một bài báo về cô của một phóng viên viết vào thời điểm mà số phận của cô đang mong manh; anh ta đã phỏng vấn cô trong khi cô ngồi ru con. Nhà báo ấy đã hỏi liệu cô có một ước mơ nào với tương lai của con gái mình không.

Cô đã đáp rằng cô tin số phận con gái mình hoàn toàn nằm trong tay Thượng đế, nhưng nếu được định đoạt, cô muốn đứa bé trở thành một luật sư.

Tôi đã câu được con cá đầu tiên vào năm lên bảy và đó là một kỷ niệm suốt đời tôi không quên. Ảnh chụp vào mùa hè 1932.

Bình luận