Trang chủ

Góp mặt cho đời

Châu Phi, chúng tôi nhìn thấy các bạn

Mảnh đất này hãy ra tay giúp đỡ con người, những người con không bao giờ thoái chí. - Albert Schweitzer.

Khi đến châu Phi lần đầu, tôi được chào đón nồng nhiệt bởi dân chúng tại đó.

Tôi còn nhớ có lần đến Cộng hòa Trung Phi, nơi chúng tôi được chào đón bằng những ca khúc, điệu trống và điệu vũ tưng bừng.

Thế rồi âm nhạc kết thúc và tôi phải kiềm chế để giữ tác phong trịnh trọng. Những lúc như thế, tôi thường tự nhủ: “Ái chà, giá như mình cũng được nhảy như thế nhỉ!”

Không lâu trước đó tại Uganda, tôi đã không cưỡng lại được điệu nhạc và đã hòa mình vào điệu nhảy.

Trong chuyến đi đến châu Phi lần đầu năm 2001, tôi đến Mozambique để tham dự ngày tiêm chủng đầu tiên được trợ giúp bởi một tổ chức quốc tế mà quỹ của chúng tôi đã giúp thực hiện.

Đứa bé đầu tiên xếp hàng để được tiêm chủng là một bé gái vừa trải qua bao nhiêu gian nguy. Nhưng cô bé đã vượt qua tất cả và nằm đó trong vòng tay mẹ - chờ được tiêm chủng.

Tên cô trong tiếng Bồ Đào Nha là Esperanza. Dịch sang tiếng Anh nghĩa là “Hy vọng. ”


Trong chuyến đi đầu tiên ấy đến châu Phi và trong mọi chuyến đi kể từ đó, tôi đã gặp hoặc nghe thấy những câu chuyện về con người ở nơi đó mà cuộc đời thể hiện biết bao ước vọng.

Một trong những người như thế là một bà mẹ có hai con. Tôi đã chụp hình cô đang đi.

Cô đi trên một con đường mòn, với một đứa bé trên tay và một đứa nách bên hông. Cô vừa nghe nói có ngày tiêm chủng tổ chức cách nhà 20 dặm. Không có xe bus để đi. (Không có nhiều đường xá). Nhưng cô quyết định đưa con đi tiêm chủng. Thế là cô đi.

Tôi không biết tên cô, nhưng tôi hiểu trái tim cô. Và tôi có thể minh họa câu chuyện của cô bằng hàng chục gương mặt bà mẹ khác.

Tôi đã gặp cô trên khắp thế giới bởi vì cứ mỗi bé Esperanza, lại có một người mẹ hoặc một người bà như thế.
 
Có một người mẹ gieo đầy trong tôi hy vọng. Và tôi hình dung cô đang hát.

Ở châu Phi, tin vui và những thông điệp quan trọng thường được truyền đạt qua bài hát. Người mẹ này thuộc một nhóm phụ nữ chuyên hát và nhảy múa trước các đám đông, có khi lên đến cả ngàn người - hát để tuyên truyền cho những người mẹ khác rằng nếu họ bôi thuốc chống muỗi vào mùng của trẻ thì chúng sẽ không bị đốt bởi muỗi truyền bệnh sốt rét.

Một trong những hình ảnh tràn trề hy vọng nhất của tôi là một nhà kinh  doanh hạt  giống tại Uganda mà tôi gặp. Khi nghĩ đến cô, tôi đã hình dung cô đang đứng trên bục giảng tại Harvard.

Cô đã từng có mặt tại đó.

Cô đã được mời thuyết trình tại Trường Kinh doanh Harvard về mô hình kinh doanh cho mối quan tâm mà cô đang theo đuổi trong việc nuôi cấy những hạt giống khỏe hơn và kháng bệnh cho các vụ mùa tương lai ở châu Phi. Xinh đẹp, thanh nhã và lưu loát, cô là thành viên của một thế hệ mới với những nữ doanh nhân vừa phát triển tiềm năng lớn lao của châu Phi vừa cải thiện vận mệnh của chính họ.

Một điều mà châu Phi không có chính là sự tuyệt vọng.

Châu Phi là nhiều quốc gia và nhiều nền văn hóa đầy nhiệt huyết và những con người tháo vát, làm việc chăm chỉ để vượt qua thử thách. Điều quan trọng đối với tương lai của họ là tất cả chúng ta trên thế giới phải nhìn thấy điều đó.

Người ta nói rằng ở một số nơi theo truyền thống của người Zulu tại Nam Phi, khi hai người chào nhau, người đầu tiên sẽ nói một câu có nghĩa là “Tôi thấy anh. ”

Người kia trả lời bằng câu: “Tôi đang đứng đây. ”

Điều này phản ánh niềm tin của họ rằng một người sẽ không phải là một con người trừ phi người đó được nhìn nhận bởi những người khác.

Lối chào ấy là một sự xác lập hùng hồn rằng sự nhìn nhận và khích lệ của người khác trong cuộc sống chúng ta liên quan như thế nào đến con người tương lai của chúng ta. Nó cũng khẳng định vai trò của cộng đồng trong đời sống chúng ta.

Vậy thì với tư cách một công dân trong một cộng đồng giờ đây là toàn cầu, tôi muốn nói rằng:

Châu Phi, chúng tôi nhìn thấy các bạn.

Bình luận