Khi người ta hỏi tôi điều gì khiến tôi tự hào nhất trong đời, câu trả lời của tôi luôn luôn là: “con cái. ” Và tôi nói điều này với niềm tin rằng yếu tố cốt lõi để các con tôi trở thành những con người như ngày hôm nay chính là tinh thần yêu thương và nâng đỡ vô biên mà Mary đã cống hiến cho gia đình.
Trong lúc nuôi dạy các con khôn lớn, Mary lúc nào cũng nghĩ ra mọi cách để làm cho cuộc sống gia đình thêm vui tươi và thú vị. Đôi khi, để làm cho công việc rửa chén thêm chút vui nhộn, cả nhà đánh bài và giao ước ai thắng cuộc sẽ không phải phụ rửa chén. Cả nhà cũng cùng nhau làm thiệp Giáng sinh và thiết kế thiệp mời dự tiệc trượt tuyết vào kỳ nghỉ mà gia đình tôi đồng tổ chức với hai gia đình khác.
Mary là một bậc thầy trong việc tạo ra những dịp để cả nhà chung vui với các gia đình khác.
Con gái lớn của chúng tôi, Kristi, cho rằng Mary bày ra các dịp này vì nghĩ rằng những người không có tính cách hướng ngoại (như bản thân tôi và Trey) sẽ dễ chịu hơn khi tham gia cuộc vui nếu có một trò gì đó để cùng nhau chơi đùa.
Những dịp như vậy giúp con cái chúng tôi có được một gia đình lớn để học hỏi và yêu thương. Những dịp như thế cũng nuôi dưỡng lòng say mê tranh đua và giúp bọn trẻ rèn luyện những kỹ năng mà tôi cho rằng đã giúp chúng thành công.
Năm 1974 - Kristi và em gái, Libby, đã đề cử Mary làm “Người Mẹ của năm” trong một cuộc thi do một tờ báo địa phương tổ chức, mà Mary không hề hay biết.
Trong thư đề cử Mary, Kristi đã liệt kê tất cả những điều Mary đóng góp cho cộng đồng. Nó cũng viết: “Gia đình chúng tôi có ba chị em, thế mà sau khi dành bao nhiêu thời gian cho công tác thiện nguyện, mẹ tôi vẫn còn nhiều thời gian cho chị em chúng tôi. ”
Libby, lúc bấy giờ mới lên chín, đã viết rằng mẹ mình hầu như lúc nào cũng vui tươi, đi xem nó thi đấu bóng đá, rồi đưa nó đi chơi bowling. Trong phần tái bút, Libby đã bộc lộ rõ tinh thần tranh đua: “P. S Mẹ em sẽ thắng cuộc!”
Mary đã thắng cuộc.
Bản thân cô cũng giành được sự ngưỡng mộ của nhiều người trong cộng đồng mà cô phục vụ.