Trang chủ

Góp mặt cho đời

Suy nghĩ cao xa

Cuộc sống là Niagara, hoặc vô nghĩa.

- Mary Oliver, tác phẩm Những đồng cỏ xanh dương.

Sau chiến tranh, có quá nhiều trai tráng giải ngũ và đặt chân vào trường đại học. Nếu bạn là một anh chàng thích khiêu vũ như tôi và đang tìm kiếm một người để bắt cặp thì quả là nhiêu khê nếu xét về tỉ lệ nam nữ.

Tình hình ấy khiến tôi liên tưởng đến ca khúc năm xưa Surf City của nhóm Beach Boys mà lời nhạc có đoạn “mỗi chàng trai ba cô gái. ” Có điều sau Thế chiến thứ II, tỉ lệ này là ngược lại. Ở Đại học Washington lúc bấy giờ, dường như cứ năm chàng trai mới có một cô gái.

Thế là tôi quyết định nhờ một cô gái mà tôi đã làm thân - Mary Maxwell - xem cô ta có thể giới thiệu cho tôi một trong số các chị em bạn học tại trường dòng Kappa Kappa Gamma không.

Với chiều cao 1m97, tôi cảm thấy thoải mái hơn khi khiêu vũ với các cô gái cao. Cho nên tôi nói rõ với Mary rằng tôi muốn tìm một cô gái cao ráo.

Ngay từ đầu Mary đã tin rằng tôi thật ra muốn hẹn cô ấy đi chơi. Cô ấy cho rằng tôi đang tìm cách rủ cô ấy đi chơi theo một cách lòng vòng. Cho nên một hôm đang đứng trước cửa nhà dòng thì tôi nhắc lại với cô ấy lời đề nghị không biết là lần thứ mấy: “Mary, đã tìm cho anh một cô ở nhà dòng Kappa chưa?”

Cô ấy đáp: “Rồi. ” Tôi hỏi: “Ai?”
Cô ta bảo: “Em. ”

Chưng hửng và chưa biết đối đáp làm sao, tôi buột miệng: “Ồ, không, không được đâu.
Em thấp quá!”

Mary cao 1m65 và điềm tĩnh đáp lời tôi bằng cách xoay ngang để tôi nhìn thấy dáng người của cô, đặt một bàn tay lên đỉnh đầu, đứng kiễng chân một cách đầy tự tin rồi bảo: “Em không thấp. Nhìn đi, em cao. ”

Thế là chúng tôi hẹn hò và cưới nhau hai năm sau.

Mãi về sau trong đời, khi nói chuyện với các bạn trẻ về tương lai, đôi khi Mary thường nhắc đến tinh thần của câu chuyện này: đừng bao giờ ngại suy nghĩ lớn lao.
 
“Đừng bao giờ ngại suy nghĩ lớn lao” chính là cốt lõi của tinh thần lạc quan và lối tư duy vượt tầm, những yếu tố làm nên thành công trong cuộc đời Mary.

Khi tôi mới quen với Mary Maxwell, cô ấy là một sinh viên thông minh, xinh đẹp với đầu óc táo bạo. Cô là con một của vợ chồng Willard Maxwell và Adelle. Bố cô là phó chủ tịch một ngân hàng địa phương và cũng là một nhà hoạt động phong trào dân quyền đáng kính.

Mary thừa hưởng dòng máu của những người phụ nữ mạnh mẽ bên nhà ngoại. Mẹ cô, Adelle Maxwell - về sau các con tôi gọi là bà ngoại Gami - là một người đặc biệt mà một ngày kia con trai tôi đã gọi là người nguyên tắc nhất trên đời mà cậu ta biết.

Bà ngoại của Mary, Lala, đã là góa phụ từ lâu khi tôi quen nhà tôi. Bà sống một cách lạc quan và khẳng khái bằng thu nhập rất ít ỏi, với sự trợ giúp phần nào của bố mẹ Mary và thu vén bằng cách làm bánh để bán trong thành phố nhỏ của bà.

Gami và Lala đều là những con người kiểu mẫu cho Mary và điều đó đã được thể hiện.

Trong trường đại học, Mary ứng cử vào vai trò thư ký sinh viên đoàn và đắc cử một cách áp đảo. Cô là một vận động viên giỏi giang và thành viên của đội tuyển trượt tuyết của trường. Mary thích tranh đua.

Lối sống sôi nổi, táo bạo đã giúp cô thành công trong công việc đầu tiên - dạy học. Khi cô có mang đứa con đầu lòng và nghỉ dạy, ông hiệu trưởng đã viết cho cô một lá thư để kể rằng cô là giáo viên xuất sắc nhất mà ông đã từng gặp. Sau khi rời khỏi công việc nhà giáo, cô dồn hết năng lực vào việc vun đắp đời sống gia đình.

Bình luận