Trang chủ

Góp mặt cho đời

Một bài học về thuật lãnh đạo

Có lần tôi được mời diễn thuyết về đề tài thuật lãnh đạo tại một buổi thánh lễ nhà thờ vào sáng chủ nhật.
Tôi đã soạn đi soạn lại bài thuyết trình ấy để trình bày phân tích của tôi về các nhà lãnh đạo giỏi mà tôi biết và một số nét tính cách khiến cho họ nổi bật - những thuộc tính như sự công chính, hay năng khiếu ngoại giao, tinh thần phát biểu ngay cả khi những gì họ nói không thuận theo hiểu biết chung.
Cuối cùng hầu hết ấn tượng bài nói chuyện sáng chủ nhật hôm đó xuất phát từ một ý tưởng vào phút chót mà tôi đã mượn từ bài diễn văn nhậm chức lần thứ hai của Lincoln để truyền đạt.
Bài diễn văn này được khắc trên đá tại Đài tưởng niệm Lincoln và tôi sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm khi được đọc trong lần viếng thăm nơi đó.
Bài diễn văn được viết trong những giai đoạn sau của cuộc nội chiến - nô lệ đã được giải phóng, miền Bắc đã chắc thắng và Lincoln đang tập trung vào tương lai.
Trong cuốn sách Bài Diễn văn Hùng hồn nhất , tác giả Ronald G.
White, Jr.
, đã nhận xét sâu sắc về bài diễn văn này và nhắc độc giả đương đại nhớ về cái giá lớn lao của cuộc chiến.
Con số thương vong trong nội chiến hầu như bằng với con số trong tất cả các cuộc chiến của Mỹ về sau.
Trong bài diễn văn này, Lincoln lẽ ra có thể hướng sự chú tâm của đất nước đến tình trạng chiến tranh - phe Liên minh sắp chiến thắng.
Ông có thể lên án miền Nam và công kích những kẻ gièm pha mình.
Nhưng ông đã chẳng làm thế.
Ông đã nói về một cuộc chiến mà cả miền Bắc và miền Nam đều đã có thể tránh được.
Ông nhắc đến một miền Bắc và một miền Nam đều cầu nguyện cùng một Chúa trời và đọc cùng một kinh thánh.
Ông gọi nạn nô lệ là cái ác về đạo đức nhưng cũng cảnh báo không phán xét miền Nam.
Ông nói về việc chăm nom các góa phụ và trẻ mồ côi.
Về việc hàn gắn vết thương của xứ sở và đi về phía trước với thù hằn giũ bỏ và lòng khoan dung cho tất cả mọi người.
Một phụ nữ đã nói với tôi một điều trong một hội thảo về thuế tại Washington mà tôi cho rằng rất giống với thông điệp tôi rút ra được từ bài diễn văn nhậm chức nhiệm kỳ thứ hai của Lincoln.
Trước đó tôi đã có một bài thuyết trình về thuế mà tôi đề cập rằng mục tiêu của ủy ban về cơ cấu thuế mà tôi làm chủ tịch là làm cho hệ thống thuế của tiểu bang công bằng hơn với người giàu và người nghèo, đồng thời tạo ra nguồn lực cần thiết để đáp ứng nhu cầu con người.
Chúng tôi đang vào phần tranh luận sau đó thì một phụ nữ đưa tay xin phát biểu và nói: “Vậy thưa ông Gates, tôi thấy hình như ông đang nói rằng tất cả chúng ta đang cùng chung con đường?”Giờ đây tôi luôn dẫn câu nói của bà.
Đây là câu châm ngôn hành động tôi ưa thích nhất.
Ý tưởng căn bản ở đây là sự tương thuộc.
Chúng ta không thể thành công nếu không có sự đóng góp của những người khác.
Tôi nghĩ rằng những gì muốn nói trong bài diễn văn là: Tất cả chúng ta đang cùng chung một con đường.

Bình luận