Trang chủ

Góp mặt cho đời

Hôn nhân ái hòa (một lần nữa)

Một cách để đúc kết cuộc đời một cách nhanh chóng là hãy nghĩ về những gì phù hợp để khắc lên bia mộ của bạn.

Tôi nghĩ câu của tôi sẽ ghi là “Người sống trong hôn nhân ái hòa. ”

Sau khi người vợ đầu của tôi, Mary, qua đời vì ung thư năm 1994, tôi gặp người vợ thứ hai, Mimi Gardner Gates.

Mimi được biết đến rộng rãi trong giới học thuật như một học giả về nghệ thuật và văn hóa Trung Hoa.

Bà được cộng đồng văn hóa quốc tế biết đến với vai trò giám đốc Bảo tàng Nghệ thuật Seattle. Trong vòng hơn một thập kỷ, bà đã thúc đẩy việc mở rộng và tái cơ cấu viện bảo tàng chính tại trung tâm thành phố, khôi phục Bảo tàng châu Á trên đồi Capitol của thành phố, là người vận động thành lập Công viên Điêu khắc Olympic tại bờ sông trung tâm thành phố và đoạt giải về kiến trúc.

Đây là câu mà tôi sẽ hài lòng khi thấy mọi người nhắc về tôi một trăm năm sau: “Người sống trong hôn nhân ái hòa. ” Bill Gates Sr. và Mimi Gardner Gates, 1999. Ảnh của Florence Schandl Photography.

Ngoài việc đảm nhận các dự án chất chứa tầm nhìn và độ rủi ro, Mimi còn tham gia trong vai trò giám đốc một cơ quan điều hành của Đại học Yale, nơi bà đã tốt nghiệp. Thật ra, mối liên hệ bền bỉ với cuộc sống của các cựu đồng môn là một điều giống nhau ở cả hai chúng tôi.
 
Đối với một đôi bạn gặp nhau ở tuổi xế chiều, sẽ có những khía cạnh độc nhất vô nhị trong quan hệ dưới ánh mắt thân quen của con cái và bạn bè.

Khi chúng tôi mới quen nhau, Mimi và tôi tiến đến quan hệ một cách âm thầm vì cả hai đều xem trọng sự riêng tư. Nhưng thật khó che giấu những cảm xúc mạnh mẽ trước những ánh mắt quan sát xung quanh.

Cho nên tôi đã nói chuyện với gia đình và bạn bè về tình cảm của tôi đối với Mimi.
Những bạn bè thân thiết nhất của tôi đã nói: “Chúng ta hãy bắt đầu một chương mới. ”

Nhiều gia đình cũng trải qua những chuyện tương tự và tôi có cảm giác rằng sự cởi mở, bao dung và tình cảm sẽ khiến mọi người chấp nhận và giúp đỡ ta tạo dựng quan hệ mới và đi tới.

Một trong những nét tính cách khiến tôi bị thu hút từ đầu ở Mimi (và tôi biết chắc cũng đã giúp bà thành công trong sự nghiệp) là ý chí quyết tâm và tinh thần bền bỉ. Bà luôn muốn nhúng tay vào cái gọi là “nổi loạn tích cực. ”

Tôi sẽ kể một vài trường hợp điển hình: khi bố của bà bảo rằng điều quan trọng nhất đối với phụ nữ là tìm một tấm chồng và lập gia đình, Mimi bèn khởi tạo sự nghiệp cho riêng mình. Và khi được dạy rằng phụ nữ không đi câu, Mimi đã trở thành một tay câu thành công.

Bà đích thực là người đã động viên tôi thưởng thức môn đi câu. Chúng tôi thỏa thuận: nếu bà chơi môn của tôi - golf - với tôi, thì tôi sẽ đi câu với bà. Mọi chuyện diễn ra không như ý của tôi. Chẳng bao lâu sau bà ta đã chơi golf giỏi hơn tôi, còn tôi vẫn chưa hứng thú với trò đi câu.

Đến với nhau để lập gia đình lần thứ hai, người ta không chỉ cần phải học sự bao dung với những khác biệt của người khác, mà còn phải học cách trân trọng những khác biệt đó để có thể làm phong phú cuộc sống mới bên nhau.

Tôi biết có những việc người ta thường bảo các cặp vợ chồng mới nên tránh để quan hệ mới được đầm ấm. Đứng đầu danh sách ấy là việc xây nhà hoặc sửa nhà.

Điều này không đúng với Mimi và tôi.

Khi tôi gặp bà, Mimi đã say mê một nơi gọi là đảo Shaw, thuộc quần đảo San Juan nằm rải rác ở vùng biển ngăn cách giữa Mỹ và British Columbia, Canada. Sau khi cưới nhau, việc cùng nhau thiết kế và xây dựng một ngôi nhà tại đó đã trở thành một cuộc phiêu lưu kỳ thú cho hai chúng tôi.

Khi nói chuyện về các phương án thiết kế, phong cách, khai thác không gian, vật liệu và màu sắc, chúng tôi đã khám phá được rất nhiều điều của nhau và sung sướng với những  phát hiện đó.
 
Một khía cạnh quan trọng khác trong đời sống mới của chúng tôi là thỉnh thoảng chia sẻ mối quan tâm về nghệ thuật và cùng đưa ra những ý kiến rất khác biệt nhau.

Mimi là một người sành điệu đầy thông minh, hiểu biết và năng động. Bà chia sẻ với tôi kiến thức và sự nhiệt tình và không chỉ ở tại nhà, những chuyến tham quan thường xuyên đến viện bảo tàng và các phòng tranh để thưởng thức nghệ thuật  đã trở thành một phần  cuộc sống của tôi.

Thị hiếu của chúng tôi không phải lúc nào cũng giống nhau và điều đó đã dẫn đến những cuộc tranh luận tuyệt vời về những gì chúng tôi thích hay không thích. Và vấn đề có lẽ nằm ở đó.

Mỗi cuộc tranh luận trở thành một cơ hội để khám phá về nhau nhiều hơn và để hiểu và trân trọng quan điểm của người kia.

Bày tỏ về những gì mình ủng hộ hay không ủng hộ - chỉ nói thôi - là một việc cần thiết. Càng lớn tuổi tôi càng thấy rõ những cuộc đối thoại bộc trực, khách quan có thể giải quyết bất đồng, ngăn chặn những từ ngữ thái quá, xây dựng niềm tin và đào sâu quan hệ.

Một trong những điều quan trọng nhất tôi đã học được để có một cuộc hôn nhân lần thứ hai thành công, hoặc bất kỳ lần nào ở bất kỳ độ tuổi nào, là: chẳng có lúc nào là muộn màng để sống tốt hơn với người mà mình thương yêu.

Bình luận