THỂ NHIỆM TỰ NHIÊN, BẤT NHIỄM THẾ PHÁP
Trái cây rau quả giữa rừng núi không được con người chăm bón tưới tiêu, cầm thú sinh sống hoang dã không được con người nuôi dưỡng chăm sóc nhưng mùi vị của chúng lại rất thơm ngon tuyệt diệu, nếu chúng ta không bị những công danh lợi lộc tiêm nhiễm thì phẩm chất chẳng phải không giống với những người khác sao?
ĐIỂN CỐ XỬ THẾ
Thời Bắc Tống có một vị đại thần tên gọi là Cổ Xương Kỳ. Khi ông giữ chức tể tướng có một phương sĩ họ Hứa rất thanh cao. Người xưa có tập tục, đối với người khác nên tự xưng tên của mình để biểu thị sự khiêm nhường; còn phương sĩ Hứa trước mặt người khác, bất luận thân phận cao hay thấp, quí trọng hay hèn hạ, ông cũng không bao giờ xưng tên của mình mà đều tự xưng là “tôi”, vì vậy bị mọi người gọi là “Tôi Hứa”, Cổ Xương Kỳ đã nghe biết tiếng ông từ lâu nên hết sức kính trọng, Cổ Xương Kỳ phái người đi mời ông rất vất vả, phương sĩ Hứa mới đồng ý. Phương sĩ Hứa cưỡi lừa đến phủ thừa tướng, muốn trực tiếp đi vào gian đại sảnh, người giữ cửa ngăn ông lại nói: “Đây là đại sảnh của thừa tướng, các tân khách đều phải xuống ngựa”. Nhưng phương sĩ Hứa lại nói: “Tôi không yêu cầu thừa tướng mà là thừa tướng mời tôi đến. Nếu còn tuân theo lễ nghĩa như thế tôi sẽ về”. Thế là ông không xuống lừa mà bỏ đi. Người giữ cửa cũng không thể đuổi theo mời ông quay lại bèn báo cáo với thừa tướng, Cổ Xương Kỳ phái người đi xin lỗi và lại mời ông đến lần nữa, nhưng phương sĩ Hứa không muốn đi. Cổ Xương Kỳ trong lòng vô cùng xúc động nói: “Phương sĩ Hứa chẳng qua chỉ là một người bình thường, chỉ vì ông ta không cầu cạnh người khác nên sẽ không vì quyền thế của đối phương mà chịu khuất phục, huống hồ chi những người dùng đạo nghĩa để mặc sức mình, tính tình ngạo mạn thanh cao, càng không khuất phục quyền quí sao?”.