Trang chủ

Thái Căn Đàm

VINH NHỤC KHÔNG LO, TIẾN LUI KHÔNG MÀNG

SỦNG NHỤC BẤT KINH, KHỨ LƯU VÔ Ý

Dù là quang vinh hay áp bức lăng nhục cũng đều không màng đến, chỉ nhàn nhã thưởng thức hoa nở, hoa tàn trong sân nhà; dù là thăng tiến hay giáng chức cũng không quan tâm, chỉ tùy ý ngắm nhìn mây bay cuồn cuộn trên bầu trời.

ĐIỂN CỐ XỬ THẾ

Một hôm, Mạnh Tử vốn đã chuẩn bị đi gặp Tề Vương, đúng lúc này Tề Vương lại phái người chuyển khẩu dụ nói rằng mình bị ốm không thể ra gió được, vì vậy mời Mạnh Tử đến vương cung gặp ông. Mạnh Tử cảm thấy đây là một sự khinh mạn đối với mình, ông bèn nói với người đưa tin: “Thật không may tôi cũng bệnh, không thể đi gặp ông ấy”. Ngày hôm sau, Mạnh Tử phải đến nhà Đông Quách đại phu để phúng viếng, Mạnh Tử vừa đi, Tề Vương phái người đến hỏi thăm bệnh tình ông. Em của Mạnh Tử là Mạnh Trung Tử đáp lễ rằng: “Hôm qua Tề vương có lệnh mời ông ấy thượng triều, ông ấy có bệnh không đi, hôm nay vừa khỏe một tí lại đi thượng triều rồi nhưng không biết ông ấy đã đến hay chưa”. Người của Tề Vương vừa đi, Mạnh Trung Tử bèn phái người cản đường báo tin để Mạnh Tử không nên về nhà mà mau đi gặp Tề Vương. Mạnh Tử vẫn không đi mà đến nhà bạn là Cảnh Sửu trú một đêm. Cảnh Sửu hỏi Mạnh Tử: “Tề Vương muốn ông đi gặp ông ấy mà ông không đi, chẳng phải là không cung kính đối với ông ấy sao? Cũng không hợp lễ pháp”. Mạnh Tử nói: “Ôi, ông nói gì vậy? Tôi đã không muốn có vinh hoa phú quí từ ông ấy và cũng không muốn mưu cầu dù nửa chức quan, tôi đã không hề động lòng với ân sủng và lăng nhục, không câu nệ với việc ở ẩn và làm quan, vậy sao tôi lại phải miễn cưỡng để đến gặp ông ấy?”.

Bình luận