Trang chủ

Thái Căn Đàm

SỐNG Ở NÚI LÒNG THANH THẢN, TRỞ VỀ TRẦN THẾ ĐẦY KHÍ TỤC

SƠN CƯ THANH SÁI, NHẬP ĐÔ TỤC KHÍ

Sống trong núi sâu tâm hồn rộng mở thanh khiết, tiếp xúc với bất kỳ sự việc gì đều toát lên tình cảm cao thượng: trông thấy mây lững lờ trôi, chim rộng cánh bay có thể nảy sinh những ý nghĩ vượt lên trên tất cả; gặp được dòng nước suối trong chảy xuống khe núi làm nảy sinh ý nghĩ muốn rửa sạch tất cả những xấu xa phàm tục; vỗ về những cây tùng già nua và những cây mai trong giá lạnh của mùa đông đang đứng sừng sững đón tuyết lạnh một cách ngạo nghễ, chim hải âu và hươu nai có thể quên đi hết những lo toan, tính toán. Nếu quay về trong trần thế, con người sẽ nhận ra bất kỳ sự vật nào cũng đều không liên quan đến mình, thậm chí ngay cả thể xác này cũng cảm thấy dư thừa.

ĐIỂN CỐ XỬ THẾ

Tấn công tử Trùng Nhĩ thời Xuân Thu Chiến Quốc sống lưu vong 19 năm ở nước khác lắm phen gian khổ. Giới Tử Thôi luôn đi theo hộ giá, lập được nhiều công lao. Sau đó Trùng Nhĩ về nước làm quốc quân, ông chính là Tấn Văn Công. Khi Tấn Văn Công phong chức tước đất đai cho các đại thần, duy nhất ông lại quên Giới Tử Thôi. Có người bất bình cho Giới Tử Thôi, bèn dán một tờ giấy vô danh lên cửa cung, chỉ trích Tấn Văn Công vong ơn bội nghĩa. Tấn Văn Công sau khi xem thì vô cùng xấu hổ, phái người đi mời Giới Tử Thôi vào cung. Nhưng Giới Tử Thôi đã sớm cõng mẹ vào rừng lên núi ẩn cư. Tấn Văn Công phái người mời ông xuống núi, ông nói: “Chỉ muốn phụng dưỡng mẹ già, giữ đạo hiếu, không muốn xuống núi”. Tấn Văn Công bèn phóng hỏa đốt núi, hy vọng có thể ép ông ra. Nhưng Giới Tử Thôi thà chết chứ không khuất phục, cuối cùng mẹ con ôm một cây to mà chết trong rừng.

Bình luận