Trang chủ

Thái Căn Đàm

ĐỨC VÀ OÁN ĐỀU NÊN QUÊN, ÂN VÀ THÙ KHÔNG NÊN NHỚ

ĐỨC OÁN LƯỠNG VONG, ÂN THÙ CÂU MẪN

Mọi oán hận đều vì làm điều thiện mà ra, vì vậy sẽ có người cảm tạ ta, có người oán hận, hành động ân đức khiến người cảm tạ ta chi bằng khiến cho người quên đi hết những khen ngợi và oán hận; tất cả những thù hận đều vì ân huệ mà nảy sinh, vì vậy thi ân khiến cho người biết đến ta chi bằng hãy làm cho người quên đi những ân huệ và thù hận đó.

ĐIỂN CỐ XỬ THẾ

Thời Xuân Thu nước Tấn có một đại trượng phu tên là Ngụy Vũ Tử. Ông có một tiểu thiếp rất được cưng chiều nhưng lại không sinh được con trai. Ngụy Vũ Tử sinh bệnh, cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, ông bèn giao phó mọi việc hậu sự - khi nói đến người thiếp này - ông nói với con trai Ngụy Khỏa rằng: “Sau khi cha chết, hãy để cô ấy tuẫn táng theo cha”. Sau khi Ngụy Vũ Tử chết, Ngụy Khỏa không đem cô gái còn sống ấy tuẫn táng theo ông mà lại cho cô ấy cải giá. Sau này, trong trận đại chiến với quân đội nước Tần do tướng nổi danh là Đỗ Hồi chỉ huy, tình thế vô cùng nguy cấp, Ngụy Khỏa đang cảm thấy không thể chống đỡ được thì đột nhiên phía trước đám quân xuất hiện một ông lão đang quăng một sợi dây trói Đỗ Hồi lại, khiến quân Tấn bắt sống được vị tướng tài ba này. Ngụy Khỏa giành được thắng lợi. Trong đêm, Ngụy Khỏa nằm mơ thấy ông lão đó. Ông nói với Ngụy Khỏa: “Tướng quân còn nhớ đã cứu mạng một cô gái, ta chính là cha của cô gái ấy, vì vậy ta đến đây để báo đáp ân đức của ngài”.

Bình luận